"Cách đây vài tháng, ta đã âm thầm kiểm tra linh căn của con."
Lý Hạng Bình ngừng lời một lát, quay đầu nhìn Lý Huyền Tuyên đang đứng phía dưới, ánh mắt tràn đầy mong đợi và kích động, lại nói tiếp:
"Khí hải của con không có linh khiếu."
Lý Huyền Tuyên như bị sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng, một nỗi chua xót dâng lên trong lòng.
Đôi mắt đỏ ngầu, khóe miệng mím chặt, vẻ mặt khó có thể chấp nhận.
Hắn chưa từng tìm hiểu nhiều về việc linh khiếu hiếm hoi đến mức nào, chỉ biết rằng mặc dù cả thôn người tu tiên không đến một bàn tay, nhưng hai vị trưởng bối trong nhà đều là tu sĩ, ngay cả chi thứ cũng có một Lý Thu Dương.
Cho dù thiên phú của hắn có kém cỏi đến đâu, cũng nên có linh khiếu mới phải.
Giờ đây nghe nói bản thân không có linh khiếu, cả đời này cũng chỉ là một người phàm tục, trong lòng bỗng chốc u ám, hốc mắt cũng dần ướt át.
"Chiếc kính này là bảo vật mà ta nhặt được khi còn nhỏ, lúc đi câu cá ở bờ sông."
Lý Hạng Bình chỉ vào chiếc kính màu xanh xám trên đài đá, nhìn dáng vẻ của Lý Huyền Tuyên, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, khẽ cười nói:
"Con có biết nó có công dụng gì không?"
Lý Huyền Tuyên cố kìm nước mắt, nghiêm túc đáp:
"Huyền Tuyên không biết."
"Công dụng của nó chính là giúp cho người không có linh khiếu cũng có thể tu luyện."
Lý Huyền Tuyên nghe vậy sững sờ, ngây ngốc nhìn Lý Hạng Bình, trong lòng bỗng dâng lên một tia hy vọng rực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-giam-tien-toc-quy-viet-nhan/2048291/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.