“Ta lập tức đi ngay.”
Ta đáp lời, vỗ về an ủi Ninh phi xong, vừa cười vừa nói: “Không nhất định triệu con đi là vì chuyện này đâu, nương đừng tự làm loạn, người đi xem Chu ma ma thế nào rồi, con rửa mặt chải đầu xong sẽ đi.”
Ninh phi gật đầu bước ra khỏi phòng.
Chỉ cần ta chết, mẫu phi và những người khác sẽ không bị liên lụy, cũng có thể sống sót.
Cho nên ta phóng hỏa đốt cung điện, chọn cách để mình chìm trong biển lửa.
Trước khi bị hơi nóng và khói mù nuốt chửng đến ngất đi, ta mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Ninh phi xuyên qua ngọn lửa.
Nàng muốn xông tới, nhưng bị người khác liều chết cản lại.
Vô vàn tiếng “Hi Hòa”, thê lương đến tận xương tủy.
- - - - - - - -
Tỉnh lại, có người đang cho ta uống thuốc, mở mắt ra là gương mặt Thẩm Nguyệt Chi.
“Chuyện gì vậy?”
Ta nghi ngờ cúi đầu, phát hiện cánh tay và chân mình đều quấn vải xô dày cộp.
Trên mặt cũng vậy.
Thẩm Nguyệt Chi nói: “Trong cung có tin đồn, nói thái tử không phải là huyết mạch hoàng thất, mà là nữ nhi.”
Hắn nghĩ, Thập Nhị hoàng tử chính là người đã cứu mình đêm đó. Thế là vội vã đuổi đến, phát hiện Đông Cung cháy, liền liều chết cứu ta ra.
Lúc này ta mới phát hiện tay hắn cũng bị bỏng.
Thẩm Nguyệt Chi nhìn mặt ta, áy náy nói: “Là ta đến chậm một bước, má trái của người…”
Còn sống là tốt rồi.
Ta lảo đảo xuống giường, nhờ hắn đưa ta đến xem tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-hi-dan-that/2727556/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.