Kiều Nhiễm bưng bát lướt qua thân thể anh ra khỏi phòng bếp, đặt mì sợi lên bàn ăn.
“Làm cho chú ăn, ăn đi, cháu gọi giao hàng giao thuốc cảm, phỏng chừng sắp đến rồi.
”Vừa dứt lời, truyền đến tiếng chuông cửa.
Kiều Nhiễm vừa muốn đi mở cửa liền bị Phong Vũ ngăn cản.
“Chú đi.
”Cô gái nhỏ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh cắn môi cười khẽ, nghĩ thầm: Người đàn ông này vẫn rất tỉ mỉ.
Phong Vũ đặt mắt vào mắt mèo nhìn xem, thấy bên ngoài thực sự là anh trai giao hàng mới mở cửa ra một nửa.
“Thuốc của ngài.
”“Cảm ơn.
”Khóa trái đóng cửa thật kỹ, anh cầm theo thuốc đi vào bàn ăn.
“Bệnh nghề nghiệp?”Kiều Nhiễm ngồi đối diện anh, nghi ngờ hỏi thăm.
Phong Vũ ngồi xuống cầm lấy đũa ăn liền, dành thời gian đáp lại: “Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
”Anh cũng không sợ nóng, hút lấy sợi mì từng miếng từng miếng, ăn vừa vội vừa nhiều.
Kiều Nhiễm chống cằm nhìn anh ăn, không nhịn được nói: “Trong nồi vẫn còn.
”“Ừm.
”Người đàn ông đáp một tiếng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nuốt.
Ăn hết ba bát lớn Phong Vũ mới lau miệng thở dài.
Kiều Nhiễm đẩy thuốc và nước đến trước mặt anh.
“Uống thuốc rồi mới đi tắm, mùi trêи người chú làm đầu cháu đau.
”Sắc mặt Phong Vũ hơi ngại ngùng đỏ mặt, cúi đầu ngửi mùi mình, phát hiện quả nhiên rất nồng.
Anh ho khan một cái không được tự nhiên, giải thích: “Thời điểm làm nhiệm vụ không ai quan tâm chuyện này, chú đi tắm rửa.
”Phong Vũ động tác lưu loát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-hoac/38903/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.