Vương lão gia đập mạnh đôi đũa xuống bàn, trầm giọng nói: "Hoang mang rối loạn làm cái gì, có chuyện gì không tốt?"
Hạ nhân đưa bộ quần áo dính máu trong tay ra: "Lão gia, có quan sai mang quần áo của thiếu gia đến, còn nói... còn nói..."
"Còn nói cái gì?" Vương lão gia lạnh giọng hỏi.
"Còn nói thiếu gia là người cứng đầu, chết cũng không nhận tội, không biết còn phải thẩm vấn thêm mấy ngày."
Đại phu nhân nhìn rõ bộ quần áo dính máu trong tay hạ nhân, tức khắc khóc lớn: "Đây là quần áo của con ta, lão gia, ngài mau cứu cứu hài tử của chúng ta đi, lão gia..."
Vương lão gia thở phì phò, nhìn đại phu nhân khóc không thành tiếng, hắn đột nhiên đập mạnh lên bàn: "Chuẩn bị ngựa xe, đi Lâu Thượng Lâu."
Lão tử hiểu rõ nhi tử của mình nhất, con của hắn nào phải là người cứng đầu gì, càng không chịu được đại hình, đây rõ ràng là uy hiếp.
Nghe tin Vương lão gia vội vàng đến Lâu Thượng Lâu, một nhóm thương hộ đang lo lắng liền ổn định lại.
Đánh rắn phải đánh dập đầu, Vương gia chỉ có một đứa con trai độc nhất, hiện tại bị người ta nắm trong lòng bàn tay để uy hiếp, Vương lão gia tự nhiên không thể kiên nhẫn.
Ở Lâu Thượng Lâu, Vương lão gia vừa xuống xe ngựa, liền thấy Tống Bá Tuyết đi ra từ đại sảnh, đối diện với bá tánh đang vây quanh mà nói: "Bản quan vừa đến huyện Bình Xuyên đã lập chí phải làm một vị quan tốt, giờ khó có dịp mọi người tụ họp ở đây, bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-lenh-khong-phai-la-tra-a-phu-bac/1574287/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.