Giang Phạn Âm cúi thấp mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Tống Bá Tuyết liền đóng cửa phòng lại, đi ra bên ngoài tìm chủ quán để lấy thêm chăn.
"Trời đã muộn rồi, chiếc chăn kia đủ ấm áp, nếu hai vị công tử muốn ngủ riêng, chỉ sợ không đủ chăn đắp đâu," chủ quán nói.
Tống Bá Tuyết nghĩ tới chiếc giường nhỏ chỉ đủ cho một người nằm, quả thực không đủ chăn đắp thêm.
Quay lại phòng, Giang Phạn Âm nghe nàng nói xong, vẻ mặt bình thản: "Chúng ta đều là nữ tử, chật chội một chút cũng không sao."
Tống Bá Tuyết thấy Giang Phạn Âm hoàn toàn không để ý, không khỏi cúi đầu, cảm giác như chính mình là người quá mức để tâm, lo trước lo sau với cảm giác có phần chột dạ.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, không suy nghĩ thêm nữa, rồi quay người nằm xuống ngủ.
Bên cạnh truyền đến tiếng thở đều đặn, Giang Phạn Âm căng thẳng mới thả lỏng được đôi chút.
Nàng nhẹ nhàng xoa xoa ngực, rõ ràng nghe được tiếng tim đập vang vọng bên tai, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Thật sự là giả bộ tiêu sái...
Ngày hôm sau, chủ quán tốt bụng cho các nàng mấy cái bánh nướng áp chảo, con ngựa cũng đã được cho ăn no nê.
Suốt hành trình qua những thôn trấn nhỏ, các nàng không nghỉ lại, giữa trưa ăn tạm bánh nướng áp chảo, rồi vội vã lên đường.
Khi vào Vệ Thiên phủ, đường xá trở nên bằng phẳng hơn, ngay cả những thôn trấn cũng phồn thịnh hơn.
Lần này hai người dừng chân tại một huyện nhỏ của Vệ Thiên phủ, trên đường có rất nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-lenh-khong-phai-la-tra-a-phu-bac/1574296/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.