Hoa Tứ hơi làm bộ khoe khoang, giọng nói the thé khiến người khác nghe rất khó chịu.
Giang Phạn Âm bước chân khựng lại một chút, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ.
Người này vẫn coi Tống Bá Tuyết là nam nhân, còn ra vẻ đủ kiểu, rõ ràng là muốn mê hoặc để người khác hiểu lầm.
Nàng nhợt nhạt mỉm cười, nhìn thấy Chu Trúc trừng lớn mắt.
"Giang cô nương, ngươi không sao chứ? Đừng nghe nàng nói bậy, cẩu quan - Tiểu Tống không phải người như vậy, đêm qua ta bò ngoài cửa sổ nghe nửa đêm, cái gì cũng chưa xảy ra."
Không phải giận điên rồi sao, không phải giận quá hóa cười sao?
Giang Phạn Âm ánh mắt vi diệu: "Công chúa đêm qua ở ngoài cửa sổ nghe nửa đêm?"
Chu Trúc sắc mặt ngượng ngùng: "Này không phải lo lắng Tiểu Tống chịu không nổi sao, vạn nhất làm bậy, ta cũng có thể cản lại."
Tuyệt đối không phải vì tò mò, nàng là vì bằng hữu.
Giang Phạn Âm cười gật đầu: "Làm phiền công chúa lo lắng."
Thật là người đáng yêu, đơn giản, thuần túy, thực sự khiến người ta yên tâm làm bạn.
Không thể không nói, Tống Bá Tuyết ánh mắt vẫn luôn rất tốt, vô luận là Cao Chi Lan hay Chu Trúc, đều rất thích hợp làm bạn, không cần biết thân phận thế nào, chỉ cần xét về con người, ở chung rất khiến người ta cảm thấy tin tưởng.
"Không làm phiền, không làm phiền." Chu Trúc vẫy tay, Giang cô nương cười lên thật đẹp, quan trọng là ánh mắt đầy sự tán thưởng làm người ta ngượng ngùng.
Nàng quả nhiên đã làm rất tốt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-lenh-khong-phai-la-tra-a-phu-bac/432311/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.