Ánh mắt của Dương Thiên ẩn chứa sự tuyệt vọng, vô lực cùng mệt mỏi. Hắn chỉ muốn sống một cách yên lành, tận hưởng hạnh phúc mà hắn chưa bao giờ có mà thôi. Những tưởng có được tân sinh, một đời này sống vui sướng nhưng mọi chuyện không hề như hắn mong muốn.
Gia tộc bên trong tiềm ẩn sát cơ khiến hắn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để chạy ra ngoài. Bất chấp mạo hiểm cả tính mạng, tính toán thế lực các phương sao cho mình đạt được lợi ích sau cùng. Miễn là thực lực tăng lên kịp thời để chiến thắng hội võ.
Sau khi chạy ra khỏi nhà còn bị ám sát, quyết dồn hắn vào đường chết, Dương Thiên không thể không tìm cách tăng nhanh thực lực đi lên. Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng được ngủ ngon giấc, cảm giác nguy cơ luôn báo động ở trong lòng khiến hắn không thể không liều mạng thu thập tài nguyên.
Hắn trông như thong dong đại định, tính toán mọi khả năng trong lòng bàn tay. Thực tế hắn đang cố hết sức vùng vẫy mà thôi, so với mặt nước đáng sợ thì sự vùng vẫy của hắn nhỏ yếu đến đáng thương...
Dương Thiên nhìn chằm chằm vào Trấn Ngục Đài một cách không cam lòng, tinh thần của hắn đang bị hút đi một cách chậm rãi, giống như một chiếc đồng hồ cát đang rơi từng hạt cát một.
“Vẫn còn!”
Dương Thiên cắn răng, hắn sực nhớ ra mình vẫn còn Hỗn Độn Khí, một sợi khí để bao bọc Trấn Ngục Đài khi hắn vừa thu Trấn Ngục Đài vào trong Linh Hải. Sợi Hỗn Độn Khí đó từ đầu đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-linh-ky/2385781/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.