Tần mẫu có hơi bận tâm, ngộ nhỡ tiểu cô nương này say rượu tỉnh, la to thì làm sao bây giờ.
Hạ nhân bà tử trong nhà cũng không phải rất nhiều, tổng cộng bảy tám người, bình thường đều ở phòng hạ nhân, cho nên Tần mẫu lại hết sức trịnh trọng bảo bọn họ trở về.
Sau khi Tần mẫu đỡ Tiêu Vân Chước về phòng, còn tự mình khóa cửa ngoài.
Sát vách Tần gia chính là nhà của thúc thúc Tần Xán Như, bây giờ hai nhà sớm đã liền thành một, Tần Đại Lâm mặc cho Tần mẫu chuốc say Tiêu Vân Chước, bản thân mình thì đến nhà sát vách chân chính gặp người nhà đến nửa đêm canh ba mới trở về.
Đêm tối, bầu trời bao phủ một tầng sương mù màu đen, dường như đã che giấu Tần gia ở bên trong.
"Đại sư, ngài không sao chứ?" Tần Xán Như quan tâm nhìn nàng.
Tiêu Vân Chước bởi vì xuất ra âm khí nồng đậm, đều bị Tần Xán Như hấp thu, nhìn dáng vẻ quyết tuyệt của nàng ta, Tiêu Vân Chước cũng dứt khoát nói: "Cứ việc đi thôi, nếu đã muốn đi đường này, vậy thì phải làm sạch sẽ một chút, chớ có để kẻ thù của ngươi còn có khả năng còn sống."
"Vâng." Được Tiêu Vân Chước đồng ý, hai mắt Tần Xán Như trong đêm tối dường như toả ra huyết hồng quang mang.
Tiêu Vân Chước yên lặng ngồi ở đó.
Rất nhanh, cửa khóa ngoài đã bị mở ra, Tần Đại Lâm đi đến, không chỉ có như thế, phía sau hắn ta còn có thêm một người.
Tiêu Vân Chước trực tiếp tức cười.
Quả thật là ngại mệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-mon-than-toan-boi-que-qua-linh-toan-kinh-thanh-chan-dong/2492714/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.