Khương Nguyên nhìn đám vải vóc quần áo có tiền cũng khó mua được này, càng không ngừng di chuyển về phía viện tử của Tiêu Vân Chước, trong lòng giống như bị ai khoét một miếng lớn, đau vô cùng, trên mặt thực sự khó mà duy trì được dáng vẻ điềm tĩnh như trước đó.
Dáng dấp của Tiêu Vân Chước vốn dĩ rất đẹp, cho dù mặc vải thô áo bông, cũng có chút khí chất siêu phàm thoát tục.
Nước da của nàng cũng trắng, trên mặt nửa điểm tì vết cũng không có, vốn dĩ là khiến cho không có ai có thể coi nhẹ vẻ đẹp của nàng, bây giờ, còn cho nàng nhiều vải vóc thượng đẳng như vậy, vậy sau này nàng ta và Tiêu Vân Chước cùng nhau ra ngoài, ai còn có thể liếc nhìn nàng ta một cái! ?
Chẳng phải đều sẽ làm nền cho Tiêu Vân Chước hay sao?
Trong lòng Khương Nguyên hơi sợ hãi.
Dưới cái nhìn của nàng ta: Tài học mặc dù có thể được người khác khen ngợi, nhưng nam tử trên đời này, phần lớn đều ham mê nữ sắc, nếu như dáng dấp không được, cho dù có học tốt đến đâu, người bên ngoài cũng sẽ không để ý!
Trong vô thức, nàng ta lại quên di chuyển, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm.
Chỉ là Khương Nguyên dĩ nhiên không biết, ban đầu Hồ gia đưa lễ vốn dĩ cũng không nhiều như vậy.
Đều là bởi vì đêm qua, Hồ phu nhân mơ một giấc mơ.
Đêm qua Hồ lão gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-mon-than-toan-boi-que-qua-linh-toan-kinh-thanh-chan-dong/79051/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.