Chuyện này đã làm quan hệ của hai người lâm vào bế tắc. Nếu như chỉ như thế, vẫn còn chỗ để vãn hồi, dù sao, trong tình yêu không thể có vết ố. Kỷ Thiên Xuyên nhất thời nổi giận, khó hiểu, thống khổ, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể hiểu. Nhưng điểm không thể vãn hồi chính là, danh dự, địa vị, vị trí gia chủ đời sau của Kỷ gia, chính những thứ này đã bức Kỷ Nhạ Yên lâm vào tuyệt cảnh.
Tuy tất cả những chuyện này có quan hệ tới Kỷ Trùng Kiền, nhưng trọng yếu nhất vẫn là bản thân của hắn.
Mà bọn người Kỷ Tiêu Dao càng không thể nói nổi.
Mẫu thân, hai chữ này trong mắt họ là gì? Ẩn chứa tình cảm thế nào?
Dương Thiên Lôi nhớ rất kỹ, mặt mũi mẫu thân tràn ngập nước mặt ngóng nhìn bọn Kỷ Tiêu Dao, thời điểm hỏi có phải bọn họ cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với nàng hay không, ánh mắt kia âm trầm bất định cỡ nào, chờ mong cỡ nào!
Cũng nhớ rất rõ, bọn Kỷ Tiêu Dao đã quay đầu đi chỗ khác như không thấy, mẫu thân tuyệt vọng thế nào.
Vào lúc đó, tâm của mẫu thân đã vỡ nát.
Mười thân sinh nhi tử của mình vậy mà không có đứa nào đứng ra nói giúp cho mẫu thân câu nào, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẫu thân, đau đớn trong đó, ai có thể thể hiểu được?
Sống còn gì lưu luyến!
Chân chân chính chính bức mẫu thân tử vong, chính là mười đứa thân sinh nhi tử vô tình vô nghĩa với mình.
Nhưng mà, dù vậy, trước lúc mẫu thân chết, đã bảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-thien/269482/chuong-741.html