Hơn mười phút đồng hồ sau, lại có tin tức lần thứ ba truyền đến.
Tiêu Như Mộng biết Dương Thiên lôi đang lo lắng cho nàng, nếu không chắc chắn sẽ không lo lắng như thế, một đạo lại một đạo. Có lẽ là do phải đối mặt tử vong, trong lòng của nàng bỗng nhiều hơn một tia cảm động. Ít nhất nàng biết, trong lúc sắp chết đi, còn có một người nhớ tới mình, mặc dù ngay từ đầu, người này chính là người mà nàng muốn cắn nuốt, lợi dụng.
Nàng không muốn chết, thật không muốn chết ngay bây giờ. Bởi vì kẻ một tiếng phá hủy tương lai nàng hãy còn đang ra vẻ đạo mạo đứng trên thần đàn, nhận sự kính ngưỡng của hàng nghìn vạn người.
Rốt cuộc, Vương giả trong đám Phi hành Yêu thú thấy Tiêu Như Mộng không còn kiên trì được bao lâu, cũng không muốn quá nhiều đồng loại phải hy sinh thêm nữa, bền giảm tiết tấu công kích, mới giúp cho Tiêu Như Mộng có được chút xíu thời gian, nàng vội mở ra Thông Tấn phù, liền nghe được giọng nói đầy lo lắng của Dương Thiên Lôi:
- Sư phụ, người ở đâu? Người đang ở đâu? Mau nói cho ta biết, bất kể gặp phải cái gì, người phải cố chịu đựng, đợi ta đến!
Tiêu Như Mộng gian nan tế xuất Thông Tấn phù, nói ra địa điểm cho Dương Thiên Lôi.
Đúng vậy, nàng không thể chết được, ít nhất trước lúc nhìn thấy được Dương Thiên Lôi, nàng không thể chết, mặc dù không cách nào báo thù, nhưng nàng cũng không thể đem bí mật trong lòng mang đi, ít nhất trước khi chết, nàng phải Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyen-thien/497395/chuong-317.html