Người đã vào tới.
Hai gã bộ đầu đội mão hồng anh, trong tay đã chuẩn bị thiết phủ để khai quan.
Bọn họ có vẻ có kinh nghiệm làm chuyện này lắm.
Vương Phong lạnh lùng đứng đó nhìn, hai người nhanh nhẹn bắt đầu cạy nắp quan tài.
Trong quan tài phủ quét một lớp vôi chống ẩm, một người tĩnh tại nằm yên, miệng ngậm một viên minh châu tỏa sáng kỳ dị, nhìn giống như chỉ bất quá đang ngủ.
Gã quan sai hỏi :
- Người này đã chết hay là còn sống?
Vương Phong hỏi lại :
- Sao ngươi không tự mình xem xét?
Người đã chết, thi thể đã lạnh như băng.
Nhưng sắc mặt của hắn xem ra quả thật không giống người chết.
Đảm khí của gã quan sai không phải là nhỏ, không những khám hơi thở của hắn, lại còn nắm uyển mạch của hắn dò xét, nhịn không được nhún vai một cái, hỏi :
- Có mặt mày người chết nào lại giống như vầy?
Vương Phong thốt :
- Có.
Gã quan sai hỏi :
- Hắn chết bao lâu rồi?
Vương Phong đáp :
- Bảy tám ngày.
Gã quan sai hỏi :
- Người chết bảy tám ngày, nhìn vẫn còn tươi tỉnh như vầy?
Vương Phong đáp :
- Vì hắn ngậm viên ngọc đó.
Ánh mắt của gã quan sai phát sáng.
Gã cũng có nghe nói trên thế gian có bảo châu tỵ độc, có thể bảo trì thi thể không thối rữa.
Tròng mắt của gã láo liên, đột nhiên cười lạnh, thốt :
- Có lẽ đó là đồ ăn cắp bọn ngươi muốn vận chuyển, dùng người chết để vận chuyển đồ ăn cắp, không phải là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-anh-vu/2006489/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.