Từ khi Bạch Vũ tới khu thứ bảy, ngày nào trời cũng rơi đầy tuyết trắng, nhưng hôm nay, Bạch Vũ lần đầu tiên nhìn thấy bông tuyết có màu xám.
Lấy chiếc mô tô mà Triển Dực mua cho hắn, Bạch Vũ chạy theo Khải bọn họ tới một khu rất xa, tới một thị trấn hoang vu.
Triển Dực dần thả chậm tốc độ, mở bản đồ, Khải cũng dừng xe lại, huýt sáo một cái.
Không lâu sau, chợt nghe một thanh âm “Bình bịch” truyền đến.
Bạch Vũ dừng xe bên cạnh Triển Dực, nhìn chằm chằm đôi bao tay bằng da màu đen, sờ sờ cằm… Chạy mô tô phải có một đôi bao tay thế này mới đẹp chớ.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy có hai con chó màu đen cực lớn, không biết từ đâu chạy tới, ngổi xổm trước xe Khải, vẫy vẫy đuôi.
Bạch Vũ kinh ngạc, giống như nhìn thấy trò mới, vươn tay chọt chọt Triển Dực.
Triển Dực đang chuyên tâm tìm đường, nhăn mặt không thèm để ý, chỉ hỏi Phương Húc ở bên kia, “Hướng nào?”
“Giáo đường xám ở gần đó.” Thanh âm của Phương Húc truyền tới, “Hẳn là ở khu phía đông.”
“Dực Dực, Dực Dực.”
Bạch Vụ chọt không ngừng.
Triển Dực không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn hắn, muốn nói — Anh bị cái gì vậy hả?
Bạch Vũ vươn tay chỉ hai con chó phía trước, “Hai con kia là giống chó nào? Sao lại lớn vậy?”
Triển Dực hơi ngẩn người, đáp, “Chó robot.”
“Robot…” Bạch Vũ sờ cằm, “Nó có sống không?”
Triển Dực tiếp tục tìm đường, “Anh hỏi Khải đi, Khải rành hơn tôi.”
Bạch Vũ bĩu môi, chạy mô tô tới bên cạnh Khải, vạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-da-di-van-luc/804002/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.