Trong phòng làm việc của BN7, Triển Dực đã xem xong tư liệu, ném tư liệu lên bàn, ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, lười biếng nói, “Không có hứng thú.”
Lam Lạc đang cầm một đống tư liệu nhìn hắn xem thường, không nhịn được nói, “Triển Dực, tôi tới hợp tác với cậu chứ chẳng phải hỏi cậu có hứng thú không, ok?”
Vẻ mặt Triển Dực không chút thay đổi nhìn hắn, sau đó thong thả giơ tay lên, chỉ về phía cửa lớn.
Lam Lạc trầm mặc chừng 30 giây, ném hết tư liệu xuống đất, “Tôi nhịn cậu lâu rồi nha…”
Không đợi hắn nhào tới, Khải đã túm áo hắn lại, “Anh lại muốn làm cái gì?”
Lam Lạc ủy khuất nhìn Khải, “Em! Hắn ăn hiếp anh kìa!”
Khải không nói gì chỉ chỉ cánh cửa.
Lam Lạc nhào tới bóp cổ hắn, thế là lại một màn huynh đệ tương tàn.
Triển Dực tao nhã ngáp một cái.
Ngoài cửa, Mục Tát cầm túi máu có hương vị mới, bước vào, chạy tới chỗ Bạch Vũ đang ngồi nghe radio bên cửa sổ, “Đại vương, mùi mới nè, uống thử không?”
Bạch Vũ không lên tiếng, giữ tai nghe ngẩn người, tựa hồ rất chăm chú.
Mục Tát tò mò nhìn Triển Dực.
Triển Dực ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, Bạch Vũ giữ tư thế đó đã hơn một tiếng, nghe cái gì thế? Nhìn rất chuyên chú.
Triển Dực bước tới bên cạnh hắn, vươn tay tháo ra một bên tai nghe, nhét vào lỗ tai mình, nghe thử.
Triển Dực tháo tai nghe ra, nhìn Bạch Vũ bằng ánh mắt quái lạ.
Bạch Vũ ngẩng mặt, nhìn thẳng Triển Dực.
Thật lâu sau Triển Dực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-da-di-van-luc/804051/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.