Sắc mặt của Nam Cung Linh hơi đổi, lạnh lùng nói: “Màn rách có thể vá lại, giày thủng, có thể sửa lại, người dù chạy thoát thì đệ tử bổn bang vẫn có thể bắt lại được.”
Tên đệ tử tám túi biến sắc nói: “Lẽ nào hắn thật sự chạy với đôi chân trần?”
Nam Cung Linh trầm giọng nói: “Đệ tử đứng canh ngoài cửa sổ là ai?”
Đệ tử tám túi nói: “Là huynh đệ miếu Thiên Quang ở Tế Nam.”
Nam Cung Linh lạnh lùng nói: “Đưa bọn họ tới chỗ Công Tôn hộ pháp, gia pháp xử trí.”
Đệ tử tám túi khom người nói: “Tuân mệnh.”
Hắn vừa lướt qua cửa sổ, ngoài cửa sổ lập tức vang lên tiếng mắng chửi.
Nam Cung Linh xoay người miễn cưỡng cười với Sở Lưu Hương một cái, ôm quyền nói: “Tiểu đệ còn có việc, hôm nay đành phải từ biệt ở đây.”
Sở Lưu Hương cười hì hì nói: “Ngươi vừa mới dụ con sâu rượu của ta ra, giờ lại muốn đi như vậy à?”
Nam Cung Linh cười lớn nói: “Nợ rượu của Sở Lưu Hương, thiên hạ mấy ai có thể quỵt được, trong vòng hai ngày, tiểu đệ nhất định sẽ tới mời, hy vọng Hồng huynh chớ từ chối.”
Tay giơ lên, hai thanh đoản kiếm cư nhiên bay lên, hoá ra trên chuôi kiếm có buộc một sợi tơ được chế tạo từ thép luyện.
Nam Cung Linh quay người đi ra, tiếng hô ngoài cửa lại vang lên liên tục, dần dần đi xa, chỉ một thoáng đã không còn lại gì.
Sở Lưu Hương khẽ thở dài nói: “Tên Nam Cung Linh này quả nhiên là nhân tài, cái bang dưới sự chỉ huy của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-hai-phieu-huong/383861/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.