Khải Nguyên dạo chơi bên ngoài 1 lúc rồi trở về nhà.Hắn lại lấy xấp bí kíp ra xem tiếp.Mấy nữ nhân không đùa với hắn nữa, Thu Thủy vẫn ngồi im nhìn hắn.
Nhưng hắn không hiểu gì cả, nửa đầu bí kíp viết về phương pháp tu luyện dị năng, tinh thần lực thì hắn còn hiểu, nửa sau bí kíp viết thứ gì đó rất là tối nghĩa hắn không hiểu nổi.Cái gì mà “nguyên thần”, “chân nguyên” rồi lại “nội đan”, “linh khí”, … Hình như là pháp môn tu đạo.Thiên Ma cũng từng nói với Khải Nguyên là ông ta đã từng đến phương Đông tu đạo sau đó mới sáng tạo ra công pháp.Khải Nguyên không biết gì về pháp môn tu đạo, bởi vậy hắn hoàn toàn bó tay với nửa sau của bí kíp, chỉ có thể dùng trí tuệ tuyệt vời của hắn để ghi nhớ, hoàn toàn không ngộ ra phương pháp tu luyện nào
Khải Nguyên xếp xấp giấy lại, bỏ vào két sắt.Lúc này hắn không bị truy sát nữa nên việc đi lại cũng thoải mái, không phải e dè như trước.Hắn quyết định sáng mai sẽ về thành phố Tự Do, hỏi sư phụ hắn – Kỳ Lân tiên sinh xem sao, chỉ mất vài giờ đi máy bay thôi, cũng không bất tiện lắm.
Nghĩ là làm, sáng hôm sau Khải Nguyên từ biệt nữ nhân của hắn rồi ra phi trường đáp máy bay về thành phố Tự Do, Thu Thủy đòi đi theo Khải Nguyên nhưng hắn không cho, ánh mắt cô ta lộ vẻ hơi buồn nhưng vẫn ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh.
Sau vài giờ bay, Khải Nguyên đã về đến thành phố Tự Do, hắn liền đón taxi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-han/2311791/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.