“Ngươi......”
Lam Vũ Tích nghe vậy thoáng chốc sắc mặt trở nên ngoan độc hơn. Ánh mắt giống như xà độc nhìn chằm chằm Huyết Hồ, tức giận nói:
“Ta cùng nương có hảo ý đến xem phế vật ngươi, ngươi cư nhiên không biết phân biệt như vậy!”
“Phế vật?! Hảo ý?!”
Huyết Hồ khẻ mở môi đỏ mọng, nhấc lên một chút cười yếu ớt, ánh mắt một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nhìn nhìn chén thuốc rơi xuống, lại nhìn Lục Trúc, sau đó đem ánh mắt dời về phía Lam Vũ Tích, ánh mắt càng thêm tàn nhẫn, thanh âm lại lạnh nhạt làm cho người ta rùng mình:
“Đây là hảo ý của ngươi! Tỷ tỷ ta đây thật sự là không dám nhận!”
“Ngươi cái phế vật, thật là to gan!”
Lam Vũ Tích như trước nghĩ đến mục đích bản thân tới, hoàn toàn xem nhẹ biến hóa của Huyết Hồ.
Một bên nhị phu nhân cũng cảm nhận được phẫn nộ cùng sát ý của Huyết Hồ. Hơi hơi khiêu mi, ánh mắt hơi tìm tòi nghiên cứu nhìn kỹ Huyết Hồ. Không biết vì sao, đối mặt với phế vật này, nàng luôn luôn một loại dự cảm không tốt.
Phế vật! Huyết Hồ ở trong lòng không khỏi âm thầm cười nhạo, sắc mặt lạnh lùng đứng dậy đi xuống giường, chân từng bước ép sát Lam Vũ Tích, ánh mắt nổi lên một chút sát ý, cả người tản mát ra hơi thở lãnh liệt làm cho không khí chung quanh không khỏi đông lại!
Thanh âm lạnh thấu xương vang lên:
“Lam Vũ Tích! Đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, ngươi nên vì ngu xuẩn của chính mình trả giá đắt!”
Huyết Hồ vươn đầu lưỡi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-ho-thien-ha-cuong-ngao-sat-thu-phi/76040/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.