Tuy mọi thứ của xuân đức đã bị ăn mòn , tất cả đã về với cát bụi trừ bộ đồ đang mặc trước khi chết. nhưng tâm trí của xuân đức vẫn còn nó bám vào từng vật chất nhỏ xung quanh nơi hắn bị kết thúc sinh mệnh. từ nơi sâu xa trong tâm trí có một sự thôi thúc ý chí sống lại vô cùng mãnh liệt, nó dần dần chiếm cứ lấy cả tâm trí của xuân đức.
.....
Bầu trời mới vừa rạng sáng nên trời vẫn còn tối, nhưng cũng đã có mấy tia sáng chiếu xuống mặt đất khiến nó trở nên rõ ràng hơn. bỗng nhiên không biết từ đâu, mây đen kéo tới bao trùm cả thiên khung, bầu trời lập tức tối đen như mực, nhưng kì lạ là lại không có một tia sét hay tiếng sấm nào, cả bầu không khí trong sâm lâm vô cùng đè ép. khiến cho mọi sinh vật trong sâm lâm này vô cùng khó chịu dường như có ai đang lấy đi sinh mệnh từng chút một trong cơ thể của bọn họ vậy.
Nơi xuân đức bị tan biến , con quái vật dị hợm kết hợp từ dơi và rắn đang điên cuồng gào rú, mọi thứ xung quanh đều vỡ nát, bay tán loạn xa xa. nhưng bộ quần áo của xuân đức vẫn nằm đó , mặt đất nơi xuân đức chết vẫn nguyên vẹn, một ngọn tháp nhỏ hư ảnh bỗng nhiên xuất hiện hấp thu vật chất xung quanh.
Con quái vật khi thấy ngọn tháp kia xuất hiện, nó lập tức cảm giác thấy vô cùng bất an , ngay sau đó nó dùng mọi cách để phá hủy ngọn tháp kia, lấy đuôi đập,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-hoa-tu-chan-gioi/1466853/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.