Một tháng trôi qua, khu vực trung tâm địa cung, nơi chân tàng của dụt xui xẻo khô cốt ma tôn.
Trận pháp nơi đây đã mờ nhạt đi không ít nhưng muốn lấy lực phá trận thì chưa thể, đám lão quái vẫn tiếp tục nghiên cứu trận pháp nơi đây. thấy cả đám lão quái này cả ngày nêu ra kiến nghị rồi chửi nhau như chó với mèo cuối cùng vẫn là thúc thủ vô sách.
Biện pháp của xuân đức tuy tốt nhưng muốn thi triển tiêu hao khí huyết không ít nên biện pháp này không thể áp dụng đối với nhân tộc độc , với mấy lão quái nơi đây cũng tiếc rẻ thọ mệnh bỏ ra vài vạn năm thì cái trận pháp này tan lâu rồi.
Một ngày này đang rút năng lượng trận pháp xuân đức mắt phải nháy nháy, hắn cảm thấy điều gì đó không lành. truyền âm cho vô địch nhờ lão tính cho một quẻ.
Sau một lúc hắn được vô địch hồi âm lại :
" người mà mi quan tâm gặp phải tử nạn."
Nghe được câu này thì mày hắn nhăn chặt lại, suy nghĩ một chút hắn muốn xem ai có nguy cơ nhất. mấy tiểu nha đầu ở đây hết loại trừ, ba người tà long, tuyết anh cùng đại bạch loại trừ. bản thân thì không có gì để lo, chung quy chỉ còn tiểu đồ đệ của mình mà thôi.
Hắn còn bảo tại sao đến giờ tiểu nha đầu kia còn chưa tới nơi đây, hóa ra trên đường gặp phải kiếp nạn. hắn cả người khí tức biến thành âm u đầy lãnh ý, cùng lúc đó mấy món chí bảo tư tưởng tương thông với xuân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-hoa-tu-chan-gioi/1467206/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.