Thẩm Thần để Dương Tiêu ngồi xuống hòn đá, y cùng Trần Khanh hái linh dược xung quanh.
Dương Tiêu ngồi trên hòn đá thấy bọn họ như vậy, cậu cũng không thể ngồi đây hưởng thụ.
Cậu nhảy xuống chạy đi hái linh dược xung quanh.
Một lúc sau, Thẩm Thần cần giỏ linh dược nhìn sơ qua nói:"Cũng đã đủ rồi, chúng ta về thôi.", lúc này Dương Tiêu ôm một đống cỏ linh dược trong tay chạy đến đưa cho y nói:"Thần tiên ca ca mang đệ về chữa trị, đệ không thể không giúp huynh được."
Thẩm Thần nhìn đống linh dược trong tay Dương Tiêu, cảm thán rằng cậu có thể phân biệt được linh dược với cỏ dại, y vươn tay nhận lấy đống linh dược từ tay Dương Tiêu, y mỉm cười xoa đầu cậu nói:"Cảm ơn ngươi, bây giờ ta đưa ngươi về chỗ ta ở.", y nói xong liền đẩy đống linh dược cho Trần Khanh, y vươn tay bế Dương Tiêu đi.
Trần Khanh ở bên cạnh bị y đẩy đống linh dược cho, một mặt khổ sở vừa cầm đống linh dược lại đeo thêm một giỏ linh dược phía sau.
Cậu thầm mắng tên Dương Tiêu đó đúng là yêu nghiệt, Dương Tiêu được Thẩm Thần bế đi, cậu nhìn Trần Khanh cầm đống linh dược sắp che tầm nhìn của hắn, cậu liền lè lưỡi khiêu khích đối phương, Trần Khanh đang tức giận thì nhìn thấy Dương Tiêu lè lưỡi khiêu khích mình, hắn tức đến đỏ mặt muốn đánh chết tên yêu nghiệt này.
Hai người họ đi đến chỗ những người khác, họ thấy y đi đến liền nhanh chóng xếp hàng thành hai hàng ngang.
Thẩm Thần cùng Trần Khanh mang linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-le-tran-gian/2227808/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.