Từ trên không, một nam nhân xuất hiện. Hắn trong bộ tử bào, ngũ quan tinh tế, oai dũng khinh người. Hắn cong môi, bộ dáng khinh khỉnh nhìn nàng.
- Ngươi nhận ra từ lúc nào?
Nàng mỉm cười
- Từ lúc nào ấy nhỉ? Ngay từ đầu chăng? Ngươi có phải đã xem thường ta quá không Vân Trường ca ca à không hay ta nên gọi là Nguyên Vương Hoàng Duật Lâm...
Hắn nheo mắt nhìn nàng
- Ngươi làm sao lại biết cái tên Vân Trường?
- Ô... Không nhận ra ta? Vậy tại sao ngài lại theo dõi ta đây, Nguyên vương gia.
- Ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta liền cho ngươi biết.
- Được thôi, bởi vì trong 13 năm qua, ta gọi là... Dương Chiêu Yến.
- Chiêu Yến... Chiêu Yến... Là Yến Nhi, nàng là Yến Nhi... - Hắn kích động, bám lấy vai nàng. Đôi mắt hắn nhìn nàng nhu tình như nước, thế nhưng... Nàng nhìn hắn chỉ là 1 mảng băng trôi. Nàng nhẹ nhàng gỡ tay hắn.
- Vương gia, xin tự trọng...
- Yến Nhi, nàng có phải còn giận ta...
- Thật xin lỗi, vương gia à, trước đây cô gái đã từng hành tẩu giang hồ với cái tên Dương Chiêu Yến... Đã chết rồi, chết từ phút giây Vân Trường ca ca của nàng ấy phụ bạc... Còn ta, ta là nữ nhi của Thiên Vương, muội muội của Thiên thế tử, nhị tiểu thư của Thiên gia, Chiêu Yến quận chúa- Thiên Dương Huyết Phượng. Nếu không có việc gì, Phượng Nhi cáo từ...
- Yến Nhi, Yến Nhi... Khoan đã...
Nàng dừng lại, nhìn hắn, đôi mắt ẩn hiện nỗi buồn man mác.
- Đây là lần cuối ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-phuong-kieu-mi-vuong-phi/1494539/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.