Một âm thanh ôn hoà tao nhã vang lên, Bạch Dực đang muốn quay đầu nhìn thì phía sau đã có một đôi tay vòng qua người và ôm lấy cậu, hơi thở lạnh như băng lặng yên tới gần và hôn vào gáy cậu, sau đó là cảm giác đau đớn khi da thịt bị đâm thủng.
Hiss —— Bạch Dực nheo mắt lại, vừa run rẩy vừa thở hổn hển.
Nhưng rất nhanh sau đó, chất gây tê trong nước bọt của Huyết tộc xua tan cảm giác đau đớn, tiếp theo sau đó là sự tê dại như bị điện giật từ vết cắn lan ra toàn thân. Cậu không thể khống chế mà ngửa đầu liếc nhìn về phía sau, nam nhân lộ ra gò má cực kỳ tuấn mỹ, răng nanh rút ra kéo theo tơ máu đỏ sẫm, khiến anh vừa mang theo vẻ lười biếng vừa đẹp đẽ đến trí mạng.
Hill Vison hài lòng l!ếm vết cắn, sau đó lại hôn lên mặt Bạch Dực một cái: “Xin lỗi, tôi về trễ.”
“Đây là đâu?”
Âm thanh ôn hòa và sạch sẽ của thiếu niên vang lên, sợi tóc mềm mại bị gió biển cuốn lên cọ vào mặt như đang cào ngứa. Thiếu tướng vui vẻ thưởng thức một bên mặt của Bạch Dực, loại biểu cảm mờ mịt vô thức kèm theo một chút bất lực này rất dễ gợi lên ý thức bảo hộ của nam giới.
Hill Vison cười cười nói: “Quê hương của tôi.”
“Quê hương của anh?” Bạch Dực kinh ngạc rồi mờ mịt nhìn xung quanh, khó hiểu hỏi: “Huyết tộc không phải đến từ hành tinh Lothar sao? Chúng ta sao lại…”
“Đây là thế giới tinh thần, tôi chỉ trùng hợp biến nơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-sac-binh-minh/2616046/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.