"Cậu nhìn những vết thương này không nhớ đến ai sao?"
"Chủ...Chủ nhân...ngài đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu"
"Cậu thật sự không nhớ đến hôm đó sao?"
"Chủ nhân...ý ngài là...phu nhân sao?" Trí Mạc đột nhiên nhớ ra. Đúng là Lâm Dương đã thật sự hành hạ An Vy bằng roi
Lâm Dương không nói gì. Hắn biết là chỉ làm mỗi việc này thôi thì làm sao có thể bù đắp hết cả những gì cô đã phải chịu đựng trong hơn 4 năm qua cơ chứ?
"Chủ nhân...nếu như phu nhân đã thành thế này rồi...ngài nên buông tay thôi" Trí Mạc biết là Lâm Dương sẽ không dễ dàng buông tay nhưng nếu không buông thì chỉ làm tổn thương đôi bên mà thôi
"Cậu cảm thấy tôi sẽ buông sao?" Nhiên Nhiên là con gái của hắn và cô...Tại sao hắn có thể buông tay được?
"Chủ nhân...từ trước tới nay...làm gì có ma cà rồng và thợ săn có thể ở bên nhau cơ chứ? Nếu không phải chết vì giảm sức mạnh thì cũng phải giết lẫn nhau vì trách nhiệm của mình thôi"
"Tôi muốn đi khỏi thế giới ngầm càng nhanh càng tốt" Lâm Dương muốn gặp An Vy...hắn muốn nói hết mọi chuyện với cô... Nhưng bệnh của cô vẫn chưa chữa được, liệu hắn làm vậy có đúng không?
"Chủ nhân, cho dù ngài có đi khỏi đây thì phu nhân sẽ không vì thế mà ngừng hận ngài đâu"
"Lúc đó là tôi quá cố chấp nên mới nghĩ rằng cô ấy không phải là thợ săn" Lâm Dương cúi đầu chán nản. Lẽ ra khi đám thợ săn tìm đến đòi người thì hắn phải biết cô là thợ săn rồi chứ...Tại sao hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-sac-ngon-tinh/280674/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.