Kim Yến Tử gật đầu :
- Đúng! Hai mươi tuổi rồi đại thơ!
Đường Kỳ tiếp :
- Một nữ nhân hai mươi tuổi đầu chẳng khác nào một quả pháo đang châm ngòi! Nguy! Nguy mọi mặt! Nguy cho ngươi! Nguy luôn cho mọi người!
Kim Yến Tử thoáng đỏ mặt :
- Nhị thơ nên lo cho mình trước đi, khi nào tiểu muội tới tuổi của nhị thơ sẽ hay!
Đường Kỳ rót một chén rượu, uống cạn, thở dài :
- Như ngu thơ còn cái chi nữa mà luận bàn? Qua hết rồi! Tất cả đều qua theo thời xuân mộng! Giờ đây chỉ là một vật chờ đúng dịp là vất bỏ ngoài thời gian! Chứ Yến muội thì khác! Yến muội phải có chồng! Đừng bao giờ noi gương theo ngu thơ, khi đến tuổi của ngu thơ thì phải khóc cho tịch mịch đấy! Không có cảnh tịch mịch nào khó chịu bằng cảnh tịch mịch của một cô gái già!
Kim Yến Tử bất giác sa sầm gương mặt, tuy nhiên, nàng lấy lại bình thường, gượng điểm một nụ cười :
- Hôm nay nhị thơ lại dốc bầu tâm sự đây! Nghe sao buồn quá nhị thơ ạ!
Đường Kỳ lại nâng chén rượu lên :
- Trước mặt các ngươi, Đường Kỳ này còn giấu diếm điều gì? Bởi, có phải tôi thích ở vậy suốt đời đâu! Tôi vẫn muốn là muốn... trước kia, chứ bây giờ,thì tìm... tìm đâu có một người ưng thuận một gái già? Người mình muốn, người ta lại chẳng muốn mình! Kẻ muốn mình, mình lại chẳng muốn người ta! Cao không với tới, thấp chẳng màng nhìn...
Nàng uống cạn chén nữa, rượu rót vào yết hầu nghe như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-su-vo-lam/1392724/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.