Phụ nhân áo đen gật đầu :
- Ngươi được chiếc thẻ trúc báo ân ở trong tay ngươi, là Đông Quách tiên sinh sẽ vượt nghìn dặm tìm đến ngươi ngay.
Du Bội Ngọc thốt :
- Thì ra chỉ có việc nhận thẻ chứ không nhận người. Và như vậy, trước khi đệ tử trình chiếu tấm thẻ cho Đông Quách tiên sinh sẽ có biết bao nhiêu người tìm cách chiếm đoạt nó.
Phụ nhân hỏi :
- Còn ai có thể đoạt được nó nơi tay ngươi chứ?
Du Bội Ngọc cười khổ :
- Không phải đệ tử hạ mình thấp quá, song trên giang hồ nào hiếm kẻ tài ba?
Phụ nhân gật đầu :
- Ngươi nói đúng. Luận về võ công của ngươi, thì hiện tại trên giang hồ có ít nhất cũng mười ba người thắng nổi ngươi, mà cũng có thể hơn cái số đó nữa. Họ dù mai danh ẩn tích, song nghe được tin này, họ phải khích động lòng tham, và đương nhiên họ tìm cách chiếm đoạn cho kỳ được. Ngươi sẽ không tránh khỏi phiền phức.
Bà mỉm cười, không để cho Du Bội Ngọc nói gì, tiếp luôn :
- Tuy nhiên ngươi đã có cái món Diêm Vương trái của Tỏa Hồn cung chủ trong tay, thì còn sợ chi ai chứ?
Du Bội Ngọc trố mắt :
- Diêm Vương trái?
Phụ nhân hỏi :
- Đã có Bảo Ân bài, tại sao không có luôn Diêm Vương trái?
Du Bội Ngọc tỉnh ngộ :
- Tiền bối ám chỉ quyển sổ nhỏ đó?
Phụ nhân gật đầu :
- Phải!
Bà từ từ tiếp :
- Con người, không phải là thánh hiền, có ai không lầm lỗi? Sống trọn cuộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-su-vo-lam/468190/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.