Chẳng có thứ gì khác ngoại trừ bóng tối… Đây là giấc mộng của tôi, tôi hiểu rất rõ… Đây cũng là lần đầu tiên tôi minh bạch đó là mộng của chính mình như vậy … Cũng là lần đầu tiên trong mộng chẳng có gì ngoài bóng tối … Tôi chạy trốn trong màn đêm … muốn tìm lối thoát, cho dù chỉ là một tia sáng cũng được… nhưng chẳng có gì cả, bốn phía ngoại trừ tiếng thở dốc của bản thân thì không có gì khác… Cuối cùng, vẫn là một người… chỉ có một mình tôi… Tất cả bọn họ đều rời xa tôi… Cuối cùng, chỉ còn lại tôi… một mình …
Xung quanh chợt xuất hiện hơi thở ấm áp … Trong không khí cũng thoang thoảng một mùi hương kì lạ … Không biết là mùi gì nhưng nó có thể khiến cho người ta an tâm … Dưới thân rất mềm mại … thân thể cũng rất ấm áp … chẳng biết mình đang ở nơi nào. Cũng không còn quan trọng nữa, tôi khẽ cử động ngón tay, phát hiện chúng gần như đã cứng ngắc. Rất ấm áp… Tại sao tay lại không động đậy được … Đấu tranh một lát, tôi chậm rãi mở mắt ra … mắt cay xè … có vị của nước mắt …
“Cậu tỉnh rồi?”
Một bóng người xuất hiện trước mắt, tôi không nhìn rõ mặt đối phương lắm nhưng nụ cười này vô cùng quen thuộc … Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán tôi, ấm áp … tôi liếm môi, từ cổ họng khô khốc cất tiếng gọi…
“Anh Đình … Tuấn … Ngộ!”
“Đáp án đúng rồi!” Anh ta nở nụ cười, nói: “Theo những gì tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-tinh-phong-tinh/594387/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.