“Dong Man!” Yoo Jung In đi vào phòng kiểm nghiệm, đặt hung khí trước mặt Dong Man.
“A, thật là… đợi thêm một lát nữa là tan tầm rồi.” Vẻ mặt Dong Man không bằng lòng.
“Ôi cha, thật là, nói cũng vô dụng. Thân là một kiểm nghiệm viên…” Yoo Jung In đập vào gáy Dong Man, “Cho cậu vào phòng kiểm nghiệm, phải vất hết tất cả để vùi đầu vào công tác, còn ở đây nghĩ cái gì hả? Kiểm tra hết toàn bộ dấu vân tay trong này, còn có mấy sợi tóc trên đây nữa, thấy chưa?”
“Tóc? Tóc!” Dong Bang cầm hung khí lên quan sát, phát hiện phía trên có mấy sợi tóc quăn màu café.
“Đúng, cái sợi quăn quăn màu nâu này, nhìn đi.”
“Là của tội phạm sao?”
“Ui trời… không phải của tội phạm chẳng lẽ của tôi?” Mặt công tố Yoo lộ vẻ rèn sắt không thành thép, “Thằng nhãi này hỏi vấn đề có dinh dưỡng chút được không?” Nói xong công tố Yoo lại lôi từ trong túi áo mấy sợi tóc quăn bọc kỹ trong khăn giấy giống hệt mẫu tóc trên hung khí giao cho Dong Man.
“Lấy từ người nào vậy?” Dong Man mở ra nhìn thấy, kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là từ trên đầu kẻ hiềm nghi rồi…” Thằng nhãi này hết thuốc chữa rồi.
“A, công tố Yoo, mọi người xong việc rồi à?” Lúc này Đường Vũ Tân từ ngoài đi vào. Cô vừa mới sắp xếp xong hồ sơ, vì nó mà cô còn phải chạy một chuyến về nhà. Không còn cách nào khác, ai kêu cô làm nửa đường lại nhảy ra đồng bạc cắc, có vài chỗ đến cô cũng không rõ đầu đuôi, phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-vu-vi-phong/1316683/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.