Sáng sớm hôm sau.
“Anh, tình trạng cô ấy thế nào rồi?”
“Về cơ bản thì ổn định rồi, còn hơi sốt.” Ông chủ Ra cất nhiệt kế, thở hắt ra “Nhưng lúc nào tỉnh thì không nói trước được.”
Nghe ông chủ Ra nói xong Min Tae Yun cũng thở phào nhẹ nhõm “Em cần làm gì?”
“Cố gắng cho cô ấy ăn đồ bổ máu.” Ông chủ Ra trầm tư một chút “Mới đầu ăn đồ cứng có lẽ hơi khó, mua thức ăn lỏng cho cô ấy. Nhớ kỹ, cô ấy không muốn ăn cũng bắt ăn, nếu không sẽ không bù được lượng máu đã mất nhanh chóng.”
“Vâng, em biết rồi.” Min Tae Yun ghi nhớ kỹ, anh biết người bệnh thường không có khẩu vị gì nhưng nếu không hấp thu dinh dưỡng, cơ thể sẽ không chịu đựng nổi. Anh quyết định mặc kệ là dùng cách gì đều phải ép Đường Vũ Tân ăn!
“Tình trạng cô ấy cơ bản đã ổn, anh về trước đây.” Dọn đồ xong, ông chủ Ra nhìn Min Tae Yun, hỏi: “Sao em còn chưa đi?”
“Đi đâu?”
“Em xem mấy giờ rồi.” Ông chủ Ra chỉ lên đồng hồ treo tường.
“Hôm nay em không đi làm, vụ án vừa kết thúc xong.”
“Ồ…” Ông chủ Ra kéo dài giọng đầy ẩn ý, “Xem ra quyết định tối qua của anh là chính xác.”
“Quyết định gì?”
“Tối qua anh cầm thêm mấy bịch máu cho em làm thức ăn dự trữ. Hiện giờ nó đang nằm yên trong tủ lạnh nhà em, có phải quyết định đó rất sáng suốt không?”
Min Tae Yun quyết tâm phớt lờ ông chủ Ra, vì sao anh cứ thấy ông chủ Ra nói cái gì cũng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-vu-vi-phong/1316752/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.