Ngày hôm sau, Hwang Soon Bum nhìn cánh tay quấn băng của Đường Vũ Tân không nhịn được muốn khóc, anh quay đầu nhìn sắc mặt Min Tae Yun, phát hiện sắc mặt công tố Min đã khá hơn mấy ngày trước đó nhiều, có điều cũng không dễ nhìn tí nào. Dù sao, làm gì có chuyện công tố Đường bị thương mà công tố Min lại tỏ vẻ rất happy chứ.
“Nói vậy, tối qua công tố Đường thật sự đến hiện trường gây án trước?” Hwang Soon Bum dè dặt hỏi dò.
“Đương nhiên, bổn cô nương có khi nào chiến đấu mà không chuẩn bị đâu?” Đường Vũ Tân nhướng mày đắc ý.
“Vậy có thấy hung thủ không?” Hwang Soon Bum hỏi tiếp.
“Không có.” Đường Vũ Tân khẽ nhúc nhích cánh tay từng chút một, đặt nó lên bàn xong mới thở ra, nói tiếp: “Tóc dài quá nhìn không thấy mặt, nhưng là một cô bé, không sai.”
“Cô bé à…” Hwang Soon Bum cúi đầu suy nghĩ, vì sao anh cảm thấy sự việc càng lúc càng phức tạp? Loại sinh vật như ma cà rồng này nhiều lên đến nỗi chạy đầy đường từ lúc nào thế?
“Những người khác đâu.” Min Tae Yun phát hiện phòng làm việc vắng tanh bèn hỏi.
“Còn không phải tại cậu” Hwang Soon Bum than vãn “Người trong tổ chúng ta đúng là bán mạng nha. Sáng sớm công tố Yoo đã đi ra ngoài tiếp tục điều tra quan hệ của nạn nhân. Dong Man sáng sớm đã ngâm mình trong phòng kiểm nghiệm. Công tố Min, cậu không cảm thấy mệnh lệnh dành cho hai người đó quá hà khắc sao.”
“Tôi chỉ không muốn để bọn họ dính líu vào mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/huyet-vu-vi-phong/1316773/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.