Cỗ kiệu mà Tề Thiên Sanh ngồi cứ lắc lư lắc lư, Đường Tứ Điềm có nằm mơ cũng không ngờ cỗ kiệu kia rốt cuộc lại dừng ngay trước cửa nhà mình, đã vậy còn đợi vị tam biểu tỷ mà nàng xem thường nhất.
Tề Thiên Sanh đối với Đường Tam Hảo không hề khách khí như đối với Đường Tứ Điềm. Cao thủ so chiêu với nhau cũng như hương thoáng qua không lưu lại dấu, mỗi chiêu thức đều cần chú ý đến khí khái phong độ của bản thân, nhưng sư phụ dạy dỗ học trò của mình, thì không cần khách khí làm gì cho mất công. Hắn xách tai nàng kéo vào một góc sáng sủa, sau đó đánh giá nàng từ đầu đến chân một lượt. Nói thật, nàng ngốc này đến làm vật trang trí cho Đường Tứ Điềm cũng hoàn toàn không xứng.
Cả người nàng mặc đủ năm màu sặc sỡ, luộm thuộm lôi thôi mà còn tự cho là đẹp. Vừa nhìn nàng, hắn liền thấy hai mắt tối sầm, đầu đau ê ẩm.
Hắn không tài nào hiểu nổi, sao nàng có thể vác bộ dạng hết như kẻ làm thuê trong phường nhuộm này mà hồn nhiên dạo khắp phó được cơ chứ.
Hắn nhìn nàng khinh khỉnh, chả còn lòng dạ nào mà lắc đầu thở dài, ‘‘Hai chị em cô quả là khác nhau một trời một vực’’.
Đường Tam Hảo nghe vậy, con mắt chợt tối lại, sau đó gãi đầu lầm bầm than thở. Nàng cũng biết bản thân không thể so sánh với Điềm Nhi, nàng không có khiếu thẩm mĩ hay tư chất tốt như Điềm Nhi, từ nhỏ đã vậy rồi. Dù có đặt một đống quần áo đẹp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hy-du-ky/1946620/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.