Một đường im lặng trở lại khách sạn, Tô Xướng ngồi xuống sô pha, ngẩng mặt, Vu Chu giúp cô tẩy trang.
Miếng bông mang theo mùi cồn ẩm ướt lành lạnh đắp lên mặt cô, sau khi tẩy sạch lớp trang điểm, gương mặt mộc mạc ra phù dung.
"Vừa rồi chị quát người chụp hộ, không sao chứ?" Vu Chu nâng mặt cô cẩn thận vệ sinh, hỏi.
Tô Xướng vươn tay ôm eo Vu Chu, cười cười: "Không sao đâu."
Vu Chu không hiểu những điều này, chỉ mơ hồ lo lắng, nhưng Tô Xướng cho cô uống thuốc an thần, nàng ngoan ngoãn không phiền thêm nữa. Mấy miếng bông trang điểm đen sì ném sang một bên, Vu Chu lại tẩy phấn lót trên tay và ngực cho Tô Xướng.
Hôm nay trên người Tô Xướng rất thơm, là mùi thơm rực rỡ sắc màu, không phải mùi gỗ quen dùng.
Khi đến một nơi danh lợi như thế, Vu Chu mới nhận ra rằng các tầng lớp xã hội có mùi vị riêng, những sản phẩm chăm sóc da và trang điểm đắt tiền được xếp lớp tạo nên một lớp vỏ lạnh lùng, bản thân đã mang theo hơi thở không muốn người khác lại gần, hương thơm tràn đầy cảm giác kim loại và ngọc ngà.
Còn Vu Chu thích hương hoa, thích hương trái cây, thích hương gỗ, chúng nó hoặc xa cách hoặc nhiệt tình, tóm lại có thể với tới.
Một chân cô gập lại gác lên sô pha, lau tay cho Tô Xướng, dầu tẩy trang chảy qua kẽ tay, có lẽ là hơi ngứa, Tô Xướng ngước mắt nhìn nàng, Vu Chu cười, nói: "Em như vậy giống như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hy-vong-em-that-su-hanh-phuc/2865047/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.