Trần Lý lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, bật cười lớn, khi ngẩng đầu, hàng mi cũng phủ đầy ánh sáng vàng của nắng mai.
Hắn cầm lấy bản ghi chép, lật từng trang xem kỹ, rồi chỉ vào chỗ được khoanh đỏ mà giảng giải cho ta, giọng ôn hòa như gió xuân, đến điểm trọng yếu lại dừng lại để ta dễ nhớ.
Chỉ là suốt buổi, ánh mắt hắn không dám lưu lại trên người ta quá lâu.
Ta nhận ra.
Nhưng không sao.
Ta có thể làm như chẳng biết.
Giảng xong ghi chép, trời đã về chiều, phía tây đỏ rực như có rừng phong mọc trên trời, lá phong xuyên thủng mây trắng.
Đã đến lúc trở về phòng.
Trần Lý khép bản chép lại, muốn nói thêm điều gì, nhưng chỉ mím môi, cuối cùng thốt ra mỗi một câu:
“Đi đường cẩn thận.”
Ta dở khóc dở cười:
“Phải rồi, Trần gia các huynh có khi lại bố trí cường đạo dọc đường chờ cướp ta cũng nên.”
Trần Lý nghe vậy, ngượng ngùng cúi đầu, nhưng khóe môi lại bất giác cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Trần Lý, giữa tháng này chẳng phải huynh định xuất du sao?” Ta hỏi.
Hắn gật đầu: “Muội muốn đi cùng à?”
“Ta cũng muốn đi.” Ta nhìn thẳng vào mắt hắn,
“Ta muốn giống huynh, học thêm những loại d.ư.ợ.c hiếm, cũng muốn nhân cơ hội hành y ngoài đường, xem mình có thể giúp được bao nhiêu người.”
Thấy hắn ngập ngừng, ta liền cau mày, bước đến ngồi xổm xuống trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn lên:
“Sư phụ xem, y thuật của ta còn lùn tịt thế này, nếu không trải nghiệm, làm sao có thể sánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hy-xuan-lai/2988166/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.