Thủ Vận nghẹn ngào kể tiếp, từng câu như d.a.o cứa vào lòng:
“Sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân ta bi thương quá độ, làm tổn hại t.h.a.i khí. Đại phu đến xem, nói tuy không sao, nhưng cần tĩnh dưỡng. Mẫu thân nghe lời, ngày ngày cẩn trọng, vẫn cảm thấy chưa đủ, liền tốn bạc mời một đạo sĩ giang hồ.”
Nàng hít một hơi, giọng đứt quãng:
“Gã lừa đảo ấy nói rằng mệnh của muội muội tôi khắc với mệnh của t.h.a.i nhi, xúi giục mẫu thân bán muội đi… mà bà, lại thật sự nghe theo.”
“May mà tôi phát hiện kịp thời, kịp mang muội trở về, nếu không thì giờ này, có lẽ muội ấy đã bị bán cho người ta rồi.”
“Gã đạo sĩ kia bị tôi đ.á.n.h một gậy vỡ đầu, lúc ấy mới chịu nhận là bịa đặt để kiếm tiền bán con. Hắn nói, chuyện như vậy hắn đã làm nhiều lần rồi.”
“Sau đó, mẫu thân hối hận, ôm tôi cùng các muội muội khóc lóc xin lỗi, nói chỉ vì sợ t.h.a.i nhi gặp chuyện không lành, mong chúng tôi tha thứ.”
Giọt lệ của Thủ Vận rơi lộp bộp vào chén trà, tan vào nước, hòa cùng hơi nóng, rồi lại bay mờ trong mắt nàng.
“Nhưng tôi… tôi không thể tha thứ nữa.”
“Tôi chỉ thấy ghê tởm, thật sự… ghê tởm đến cực điểm.”
“Muội muội tôi là một sinh mạng sống sờ sờ, chẳng lẽ còn không bằng một bào t.h.a.i chưa thành hình sao?”
Thân thể nàng run lên, lệ rơi không dứt.
Ta thương xót, nhẹ tay lau nước mắt cho nàng.
Trần Lý bên cạnh cũng khẽ than:
“Không ngờ cô phải trải qua bao nhiêu chuyện thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hy-xuan-lai/2988171/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.