Trong một lúc, Ico không nhận ra cậu đang thấy một cảnh mộng khác. Cậu chớp mắt và thấy những người – nhiều người – tập trung quanh cậu trong đường thủy ngầm sáng mờ mờ.
Lần này, điều khiến nó rất khác với những cảnh mộng trước của Ico là cậu không chỉ là một người quan sát – cậu là một phần của cảnh. Ngay cạnh cậu, một cậu bé gầy nhom giơ một cánh tay xương xẩu lên, cố gắng chạm vào tấm Phù hiệu của Ico với những ngón tay run run.
“C-cậu là ai?” Ico hỏi, và cậu bé biến mất, chỉ xuất hiện ra một lúc sau cách một khoảng ngắn, đứng cô độc trong nước cao đến đầu gối cậu bé. Cậu bé trông lạnh.
Ico chuyển sự chú ý của cậu sang những người khác. Có đàn ông, phụ nữ, già và trẻ, khoảng ba mươi tất cả, cậu đoán. Tất cả họ trông lạnh và kiệt sức kinh khủng, lưng của họ cúi xuống với nỗi tuyệt vọng. Những gương mặt nhợt nhạt của họ, cạn kiệt sức sống, lượn lờ một cách kỳ quái trong ánh sáng tràn xuống qua cái lỗ trên đầu Ico.
“Mọi người đang làm gì ở dưới này?” cậu hỏi, xoay quanh. Không ai trả lời. “Chuyện gì đang xảy ra? Có cách nào ra khỏi nơi này không?”
Trong im lặng, một vài người tách khỏi đám đông và bắt đầu chậm chạp đi xuống luồng nước, tạo những tiếng ồn kim loại, đục với mỗi bước.
Bên cạnh cậu, một cậu bé đưa tay mình cho một cô bé mảnh khảnh để giúp cô đứng lên trên một trong những cái bệ. Ico nhìn há hốc hai chân cô bé, gầy đến nỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ico-lau-dai-trong-man-suong/2384147/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.