Ghê gớm rồi đấy
Úc Lạc Thừa về đúng lúc ký túc xá tắt đèn.
"Má nó." Lữ Văn Thụy lau tóc bước ra từ nhà vệ sinh, thấy cậu lù lù ở cửa nên giật thót, bực mình hỏi: "Cậu làm gì vậy Úc Lạc Thừa?"
Úc Lạc Thừa thở hổn hển, nương theo ánh đèn hành lang ngoái đầu nhìn cậu ta, sau đó cúi đầu đáp: "Không có gì."
Trên hành lang vang lên tiếng gõ cửa của ông bác quản lý ký túc: "Ngủ đi ngủ đi! Tắt đèn! Đừng nói chuyện nữa—-- 405 đang làm gì vậy!"”
Giọng nói gắt gỏng của ông mang đến cảm giác cực kỳ an toàn cho Úc Lạc Thừa. Tạ Diêu thò đầu từ giường trên: "Sao có mình cậu về thế, Túc Lễ đâu?"
Úc Lạc Thừa nghe thấy tên Túc Lễ là da đầu ngứa râm ran: "Không, không biết."
"Không phải hai người cùng đi siêu thị à? Cậu ta sẽ không bị nhốt bên ngoài chứ…"
Giọng của Tạ Diêu và Lữ Văn Thuỵ vang lên trong bóng tối vô cùng rõ ràng. Úc Lạc Thừa nhanh chóng quẳng cặp lên giường trên, ra ban công lấy thau và quần áo rồi đi vào nhà vệ sinh.
Chẳng được bao lâu cửa lại được mở ra, đóng lại.
"Túc Lễ, vừa đi đâu đấy?" Là giọng nói của Tạ Diêu.
"Mua ít đồ ăn vặt, để Úc Lạc Thừa về trước." Túc Lễ cười đáp. Còn có tiếng bao nilon vang lên, chắc là đang chia đồ ăn.
"Úc Lạc Thừa đâu?"
"Đi giặt đồ rồi." Là giọng nói khó chịu của Lữ Văn Thụy: "Cậu giặt nhanh lên Úc Lạc Thừa! Ồn người khác ngủ không được!"
Úc Lạc Thừa nghe vậy liền gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/im-di-to-khong-nghe/275576/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.