Sandra Craft nhìn thi thể Anacharka dần dần biến thành từng mảnh tinh hoa huyết nhục tiêu thất trong làn ánh sáng phân tán như đom đóm bay lên, ánh mắt rũ xuống, giống như chỉ chực khóc, buồn rười rượi.
“Ngươi giết cậu ấy rồi !?” Sandra lẩm bẩm, không để bất cứ ai nghe rõ hơn, cô chỉ lặp lại:
“Ngươi giết cậu ấy rồi !?”
Tường kéo theo Linh, đứng trước cô, chắn tầm nhìn tới nhau của cả hai cô gái, gật đầu không phủ nhận:
“Hắn muốn giết ta, dĩ nhiên ta phải giết hắn rồi !”
Sandra nhìn hắn, nói giọng đều đều:
“Không còn lối thoát nào khác cho tất cả những chuyện này sao !?”
“Đối với hắn thì không có, ngay khi tiếp nhận con mắt chân lý, hắn đã chắc chắn phải chết rồi.” Tường lắc đầu nói.
“Vậy thì những điều cậu ấy nói đều đúng phải không !? Ngay từ đầu trận chiến này là vô nghĩa. Tất cả thiếu niên lên đảo này đều chỉ để biến thành dinh dưỡng cho hòn đảo, sau đó ngươi tới hấp thụ.”
“Không, không phải như vậy.” Thật hiếm hoi khi Tường cúi đầu thật sâu, và giọng hắn giống như tắc nghẹn, dường như có gì đó khó định nghĩa.
“Ta tạo ra hòn đảo này, với mục đích ban đầu là để biến nó thành mái nhà cuối cùng của nhân loại, phòng khi trận chiến 32 năm trước thất bại. Việc người chết biến thành tinh hoa huyết nhục, vốn chỉ để cho nguồn dinh dưỡng trên đảo có thể tuần hoàn, mọi người có thể trốn trong đây một thời gian thật dài, không phải lo về vấn đề thực phẩm…”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/imi-thuc-nghiem-dao/272243/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.