Trung Thành có mấy cái tật xấu, một là thường hay khịt mũi mỗi lúc nó khô khô vì thiếu nước, hai là thường trèo lên cao, dù sợ độ cao. Vì vậy, mỗi khi mùa đông đến hắn đều phải thủ sẵn một lọ thuốc rỏ mũi làm ẩm cái mũi hơi tẹt của mình, cũng như mỗi lần hùng dũng trèo lên núi thì đều phải bịt mắt chạy xuống núi sau khi đã nhấm tính hơn trăm lần lộ trình, sao cho không đâm sầm vào cái cây nào cả.
Sáng sớm, trời trở lạnh, Trung Thành thoáng rùng mình mấy cái. Hắn đang ở lưng chừng núi, trước cửa một hang đá nhỏ có mấy bụi cây che lấp của ra vào khá kín đáo, nhưng vì ở trên cao, nên khí lạnh cũng đặc biệt đến nhanh hơn, tâm tình của hắn đang rất không tốt. Một là vì sợ độ cao, hai là vì ngán trời lạnh, ba là vì sáng ra rỗi việc, nghĩ tới mấy thứ phiền muộn linh tinh.
Thời đại mới đã đến, các siêu năng lực gia đua nhau xuất hiện, tự thành lập tổ chức, trường học, hay đơn giản chỉ tham gia vào lực lượng chính phủ, những thứ này đều được tính vào thực lực tổng thể của một quốc gia. Chỉ tiếc là ở đất nước hắn, con số siêu năng lực gia xuất hiện đều thấp đến đáng thương, có một vài người khá khẩm một chút thì đều chạy ra nước ngoài hay lên mặt trăng kiếm cơm cả.
Lại nghĩ đến mặt trăng, cái xứ lạnh lẽo đậm đặc màu trắng xám của kim loại ấy là quê nhà của Trung Thành, từ thời ông nội hắn, khoảng 30 năm trước thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/imi-thuc-nghiem-dao/272269/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.