Thân ảnh thon dài cao ngất, hai tay hoàn trước ngực nhìn lên những xác người đang phân huỷ thối rữa treo trên vách tường. Tinh mâu lạnh lẽo quét xuống nhóm người đang chống tay cúi đầu quỳ một gối trước mắt mình, ngữ khí lạnh băng không chút cảm xúc.
- Các ngươi đã thu dọn hết?
- Chúng thuộc hạ…
Tất cả nghiến chặt răng ngăn không cho mình phát ra run rảy, đây là sai lầm của bọn họ. Thật không ngờ lại có thể bỏ sót một nơi như thế này, nếu quả thật phu nhân đi qua đây thì…. Nuốt xuống một ngụm nước miếng, bọn họ thật không dám nghĩ thêm.
Cạnh đấy Diệp Cô Thành lãnh diện không hề đổi, tay cầm một viên dạ minh châu bất chấp bẩn thỉu hôi thối khuỵ một chân xuống xem xét kỹ những dấu vết dưới mặt đất. Các nàng chắc chắn có đi qua đây, những dấu chân đi giày mềm nhỏ nhắn lộn xộn. Cùng dấu vết có vật bị kéo lê đằng sau…không! Là người bị kéo lê đi.
Tuấn mâu khoá chặt, mũi giầy trắng muốt dẫm lên vũng chất lỏng đặc sệt ngay lập tức nhiễm một mầu nâu xỉn nhưng hắn cũng để ý bởi hắn bị thu hút bởi một thứ khác cạnh đấy. Một chút sợi vải thò ra trên mặt đất, hắn gạt lớp đất phía trên đi lôi lên sợi dây vải trắng nhiễm lấm tấm máu tươi, ngón tay thon dài cầm lấy đưa lên mũi. Dù trong không khí nồng nặc mùi xác rữa cùng tử khí nhưng hắn vẫn nhận ra hương thơm ngọt ngào quen thuộc còn thoang thoảng, xung quanh đấy còn rất nhiều những mẩu xương vụn bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/juliet-thanh-bach-van/404458/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.