Bắc Cung, nơi ngụ lại của hoàng thân quốc thích mỗi khi tiến cung.
Diệp Cô Thành nhàn nhạt liếc nhìn năm sáu vị thái y đứng ngoài hành lang, bên cạnh hắn Long Vân một thân thường phục nguyệt sắc thêu viền vàng đơn giản nhưng vẫn toát ra vẻ quý khí bức nhân.
- Hoàng thúc, nước xa không cứu được lửa gần trước khi Đoạt thần y đến cũng nên để cho bọn họ xem thử hoàng thẩm thể nào.
Thấy hắn gật nhẹ đầu, xoay người bước vào bên trong ngồi xuống bên giường lớn cạnh phu nhân nhân của mình, Đức công công vẫn đứng hầu bên cạnh hiểu ý vội ra hiệu cho mấy vị thái y tiến vào.
Long Vân cúi xuống nhấp một ngụm trà tiện giấu đi khoé môi có chút dương lên của mình, hắn không tin mấy vị lão thái y dứng đầu thái y viện này không chuẩn ra cái gì. Nhìn thái độ trăm ngàn để ý, nhìn mọi hành động cẩn cẩn dực dực của hoàng thúc hắn đi. Xét theo lẽ thường hoàng thúc không có việc gì không bao giờ ở lại kinh thành lâu như vậy, nói rằng tam muội giờ là hoàng thẩm của hắn do đi đường xa mà cần tịnh dưỡng cũng không cần từng ấy thời gian đi. Càng nghĩ hắn lại càng khâm phục mình có thể nghĩ đến việc này sớm như vậy, nhân lúc hoàng thúc chưa cảnh giác phải kiếm thêm lý do lưu hai người bọn họ lại càng lâu….càng tốt.
Phía bên trong, vị lão thái y trưởng quải thái y viện vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm vào cổ tay vị phu nhân trẻ tuổi đang thiêm thiếp. Lại nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/juliet-thanh-bach-van/404481/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.