Tôi tên Lâm Nhã, là một kẻ bắt cóc, một kẻ bắt cóc nghèo khổ tội nghiệp.
Tôi cần tiền, thực sự cần tiền.
Vậy nên, trong cơn tuyệt vọng tôi đã liều lĩnh bắt cóc Tần Lãng, con trai út ông chủ tập đoàn nhà họ Tần, định tống 500 vạn (cỡ 17 tỷ VNĐ).
Chẳng ngờ, phú nhị đại này lại mắc chứng trầm cảm, còn chưa kịp moi tiền thì tên oan gia này cứ ba ngày lại tìm đến cái chết.
Tôi mệt mỏi với việc phải cứu anh ta.
Cuối cùng một ngày, anh ta nói: “Anh không muốn tự vẫn, em cứ giết anh đi.”
Tôi là một kẻ bắt cóc có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không vô duyên vô cớ giết con tin.
Nhưng tôi thực sự rất cần tiền.
Nghĩ tới nghĩ lui tôi liền quyết định sẽ đáp ứng mong muốn của anh ta: “Vậy anh phải trả thêm tiền!”
Nhưng là một kẻ bắt cóc mới vào nghề, tôi vẫn không thể xuống tay đâm chết anh ta.
Tần Lãng là phú nhị đại điển hình, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, môi đỏ răng trắng, cực kì ưa nhìn.
Sống tới từng này tuổi tôi cũng chưa nhìn thấy người con trai nào đẹp trai như vậy, chưa được nhìn thấy nên không khỏi muốn sờ lần hai.
Tần Lãng thường ngày u sầu đa cảm, đôi khi rơi lệ không có lý do.
Tôi nghĩ mình đã làm anh ta khóc.
Tôi có tội.
Liền an ủi anh ta từ tận đáy lòng: “Anh đừng sợ, em chỉ trói anh để tống tiền thôi, em sẽ không giết anh đâu.”
“Em định đòi bao nhiêu?” Giọng anh nghe thật trong sáng.
Tôi giơ năm ngón: “500.000”
Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-bat-coc/2085036/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.