Từ cửa sổ mà Phillip Campell đang nhìn chằm chằm ra ngoài có cảnh đẹp đáng ngạc nhiên của vịnh, nhưng hắn đã không thực sự nhận ra những cảnh đẹp đó. Hắn đang bị lạc trong dòng suy nghĩ. Cuối cùng thì nó cũng đã bắt đầu. Hắn nghĩ rằng mọi thứ đang diễn ra. Thành phố trên vịnh sẽ không bao giờ tương tự như trước đây, phải vậy không? Ta cũng sẽ không bao giờ giống như trước đây nữa. Điều này thật phức tạp – không phải như vẻ bề ngoài mà đẹp theo cách riêng của nó.
Hắn đóng cửa văn phòng lại vì hắn luôn luôn làm vậy khi chìm đắm trong nghiên cứu. Giờ đây, hắn không còn đi ăn cơm trưa với những đồng nghiệp, bởi họ làm hắn cảm thấy chán. Cuộc sống của họ được lấp đầy bằng những lo lắng vụn vặt và thị trường chứng khoán, những người khổng lồ và những kẻ tìm vàng năm 1949. Nơi mà họ được hướng đến trong kỳ nghỉ. Họ có những giấc mơ hời hợt, đơn giản, trung lưu như vậy, còn giấc mơ của hắn thì cao xa. Hắn giống như những người có thế lực, nghĩ tới những điều mới mẻ tại thung lũng Silicon.
Nhưng điều đó đã là quá khứ rồi. Giờ đây hắn có một bí mật. Bí mật lớn nhất trên thế giới.
Hắn đẩy những tờ báo kinh doanh tới góc bàn của mình. Đây là thế giới cũ kỹ, hắn nghĩ. Cái tôi cũ kỹ. Sự buồn chán. Những chú ong thợ.
Hắn mở khóa ngăn kéo trên cùng bên trái chiếc bàn. Đằng sau sự lộn xộn cá nhân thông thường là một cái hộp nhỏ bị khóa màu xám. Nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-dau-tien-phai-chet/2050102/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.