Phillip Campbell đã lái xe đi từ tờ mờ sáng, khi có ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi trên chiếc limo thuê to kềnh. Hắn thấy bồn chồn và thực sự thích điều ấy.
Hắn đi hết bao nhiêu dặm đường trong trạng thái mê muội đều đều, có mục đích ấy qua cầu Vịnh và tiếp tục đi về phía Đông trên đường 80. Cuối cùng hắn ra khỏi luồng giao thông buổi sáng gần Vallejo và duy trì vận tốc 60km/h khi đi về phía Đông.
Hắn không muốn phải dừng lại.
Báo chí gọi hắn là đồ quái vật, là kẻ loạn thần kinh, là kẻ bị bệnh xã hội. Các nhân chứng chuyên gia trên truyền hình phân tích động cơ, quá khứ và cả những hành động giết người trong tương lai có thể xảy ra.
Họ chẳng biết cái gì cả. Họ đều sai bét. Họ chỉ tìm thấy những gì ta muốn họ tìm thấy. Họ chỉ được thấy những gì ta muốn họ thấy.
Từ biên giới Nevada chỉ còn một đoạn đường ngắn tới Reno – nơi được hắn coi là thị trấn cao bồi già cỗi và tầm thường. Hắn dừng lại ở đường quốc lộ, tránh Strip. Các đại lộ rộng có trang trí, có trạm xăng, cửa hàng bán súng và hiệu cầm đồ. Bạn có thể mua được bất kỳ thứ gì ở đây mà không bị nghi ngờ gì nhiều. Đấy là nơi có thể mua một khẩu súng, hoặc tống khứ cái xe, hoặc là cả hai.
Vào tới trung tâm thị trấn, hắn rẽ vào cửa hàng của Lumpy. Hắn đưa xe tới khu rộng trong bãi đỗ xe, mở ngăn chứa đồ trên xe, lấy các thứ giấy tờ đã được xếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-dau-tien-phai-chet/2050123/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.