Ninh Chước bật cười thành tiếng.
Anh không xem trọng lời nói ấy, dùng đầu roi gõ nhẹ vào vành mũ của cậu bé: “Em? Em bao nhiêu tuổi? Dám nói chuyện với anh như vậy sao?”
Tiểu Bạch không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Ninh Chước.
Ninh Chước quay đầu nhìn thẳng vào cậu bé, nhận thấy trong ánh mắt của đối phương như có tia lửa.
Ánh sáng rực rỡ hơn cả những ngôi sao mờ ảo trên trời cao.
Ninh Chước cởi mũ, nhìn thật kỹ vào đôi mắt ấy.
Tươi sáng, bình tĩnh, rực lửa.
Ninh Chước quay đầu, khẳng định anh chắc chắn đã phán đoán sai.
… Có lẽ Tiểu Bạch là người thích hợp nhất để làm lính đánh thuê mà anh biết.
Tiểu Bạch vẫn không phục, lẩm bẩm: “Em đã lớn rồi.”
Ninh Chước khịt mũi: “Tính tuổi dương là 13, tính tuổi âm là 14, tạm làm tròn lên 15, nhóc con có bệnh còn cần phải đi khám bệnh viện nhi.”
Tiểu Bạch hiếm khi tức giận: “Anh ——”
Trước đây cậu bé luôn ngoan ngoãn nghe lời Ninh Chước, gần như chẳng khác gì cái đuôi xu nịnh theo sau anh.
Đây là lần đầu tiên cậu bé tỏ ra thái độ như vậy với Ninh Chước.
Ninh Chước đoán rằng chiều cao có thể là điểm yếu của cậu bé.
Ninh Chước thấy thú vị khi trêu chọc đối phương: “Nhóc con, em đứng trước mặt anh, anh cũng có thể nhìn thấy cả phía sau đầu em. Nào, nói thử xem, em dự định làm cách nào để anh có thể chết trong tay em?”
Tiểu Bạch tức giận quay đi, không để ý đến anh.
Ninh Chước cảm thấy vui vẻ khi nhìn cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-dich-kho-thuan-ky-kinh-nam-khu/1300775/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.