"Còn nằm lăn ra đất nữa không?"
"Không nằm nữa ạ."
"Lần sau còn đòi mua lung tung nữa không?"
"Không đòi nữa ạ."
Thấy cô bé thực sự sợ rồi, Diệp Thư mới bỏ cán chổi xuống. Bế cô bé lên.
Dắt con gái đi rửa mặt mũi, rồi lấy bánh nếp mua lúc nãy cho cô bé ăn.
Cô bé tuy không khóc nữa, nhưng vẫn còn thút thít.
Nhìn con gái như vậy, Diệp Thư cũng thấy xót xa, con mình dứt ruột đẻ ra, sao có thể không xót.
Nhưng mà không dạy dỗ thì cũng không được, chủ yếu là mọi người trong nhà đều quá nuông chiều cô bé.
Ông bà nội thì đối với đứa cháu gái này cưng chiều hết mực. Đừng nói là đánh mắng, đến cả nói to tiếng cũng chưa từng.
Thạch Lỗi thì càng khỏi phải nói, bảo sao người ta toàn nói con gái là người tình kiếp trước của bố.
Trong mắt bố nó, dù con gái có ị ra cũng thơm. Muốn sao trên trời cũng hái cho được, chiều con hết nói nổi.
Thế nên chỉ còn mỗi Diệp Thư phải làm người mẹ độc ác này thôi. Không thì biết làm sao bây giờ?
Con nít mà bố mẹ cứ mặc kệ như vậy là không được đâu. Bây giờ còn nhỏ, không chiều theo ý nó là nó lăn ra ăn vạ, lớn lên hư hỏng không biết đâu mà lường.
Nhân lúc con còn bé, phải uốn nắn những thói quen xấu. Nếu không đợi con lớn lên, có muốn dạy cũng không được nữa.
Dỗ dành con gái ăn uống no nê. Đi chơi cả buổi, lại còn khóc lóc một trận, cô bé cũng mệt, chẳng được bao lâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/2764594/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.