Bố mẹ chồng biết cô không yên tâm, đã viết giấy cam kết trước mặt bố mẹ cô. Trong đó ghi rõ tất cả tài sản trong nhà, bao gồm cả nhà cửa sau này đều là của con trai cô.
Cô cũng giao lại của hồi môn cho bố mẹ chồng, nhờ họ giữ gìn, đợi con trai lớn lên sẽ giao lại cho con.
Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, cô mới từ biệt bố mẹ chồng và cùng bố mẹ sang nước ngoài. Ban đầu, cô cứ nghĩ một hoặc hai năm gì đó mình nhất định sẽ có cơ hội trở về thăm con trai.
Không ngờ lần đi này đến khi trở về đã là hơn ba mươi năm sau.
Ban đầu, cô theo bố mẹ sang Hồng Kông, hai năm sau, vì lý do công việc làm ăn nên lại chuyển sang Anh.
Hai năm đầu, cô vẫn có thể liên lạc được với bố mẹ chồng. Cô cũng gửi tiền và đồ đạc cho con trai và bố mẹ chồng.
Sau này, cô gửi thư đi nhưng không nhận được hồi âm nữa. Về sau thì thư bị trả lại.
Dù luôn tìm cơ hội về thăm con trai, nhưng tình hình hai bên ngày càng căng thẳng, cô vẫn chưa thể thực hiện được.
Sau này khi sang Anh, cô càng không thể trở về được nữa. Cứ như vậy, cô hoàn toàn mất liên lạc với bố mẹ chồng.
Trong khoảng thời gian này, cô được người quen giới thiệu và quen biết người chồng thứ hai của mình.
Vợ trước của anh ấy mất vì bệnh. Vợ trước để lại cho anh ấy một cậu con trai.
Sau này cô mới biết, anh ấy đã để ý cô từ trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/2766229/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.