Khi tỉnh lại, trời đã tối. Hắn bị trói chặt bằng Phược Tiên Thằng, nằm giữa rừng hoang ngoại thành. Bên cạnh là Tức Mặc Ảnh cũng bị trói, hôn mê chưa tỉnh.
Hắn thử giãy ra, nhưng dây càng siết chặt.
“Vô ích thôi. Phược Tiên Thằng chuyên dùng để trói tu sĩ, ngươi linh lực càng mạnh, giãy càng chặt. Trừ phi có người bên ngoài gỡ ra, bằng không ngươi không thể tự thoát.” Giọng đầu mục vang lên trong rừng.
Thẩm Mặc Ly nhìn theo âm thanh, thấy gã bước ra khỏi bóng tối. Ánh trăng lấp loáng rọi xuống mặt gã. Dù giọng nói không đổi, nhưng diện mạo gã đã hoàn toàn khác.
“Ngươi... ta từng gặp ngươi.” Thẩm Mặc Ly cố nhớ lại. “Hôm qua trên họa phường...”
“Không sai. Thẩm chưởng giáo, ta cũng có mặt trên con thuyền hôm ấy, tận mắt thấy ngài ra tay cứu người. Ta không phải đối thủ của ma đầu kia, nên rất cảm kích ngài đã cứu mạng ta.” Gã lúc này đã thay bộ hắc y, thân hình linh hoạt, khác hẳn dáng vẻ uy nghiêm trong quan phục. Diện mạo cũng thay đổi hoàn toàn. Nếu không phải vì vẫn giữ giọng cũ, Thẩm Mặc Ly khó mà nhận ra.
“Cảm kích? Kiểu cảm kích thế này sao?” Thẩm Mặc Ly vừa trò chuyện vừa quan sát kỹ. Gã không phải tu sĩ, không biết dịch dung thuật, biến hóa thế này hoàn toàn dựa vào hóa trang, hắn thầm bội phục tay nghề của đối phương.
Tức Mặc Ảnh vừa mở mắt liền thấy cảnh này: dưới ánh trăng dịu dàng như nước, sư tôn đang chăm chú nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt bằng ánh mắt đầy tán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-cuu-vot-ke-si-tinh/2840552/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.