Khi cả hai trở lại trước cửa phòng, vành tai Thẩm Mặc Ly vẫn còn nóng ran. Mộ Ly công tử không nói không rằng, nhấc chân đá bật cửa, nghênh ngang bước vào, còn quay đầu ra hiệu y theo sau.
Trong phòng, một nam tử trung niên dung mạo bình thường đang nằm úp trên ngực một nữ tử trẻ tuổi, cả hai say ngủ bất tỉnh nhân sự. Mộ Ly tiến lại, lấy từ ngực áo ra một bình sứ nhỏ, xách thân thể "đại nhân trung thư thị lang tôn quý" như khiêng heo chết lên, rót chất lỏng trong bình vào miệng hắn: "Đây là tâm đầu huyết của cố quân Cổ An quốc." Hắn quay đầu giải thích cho Thẩm Mặc Ly, rồi giơ tay đánh một đạo Thổ Chân Chú vào thức hải của Triệu Nham, đồng thời ném một viên kết tinh Ảo Cảnh lên không trung: "Xem thử ký ức hắn về cố quân có gì khác với những gì ta biết."
Kết tinh phát sáng trong bóng tối, chiếu ra những hình ảnh hoen ố trong trí nhớ của Triệu Nham, hiển hiện rõ ràng trước mắt hai người:
Mười năm trước, kinh thành Cổ An quốc.
Triệu Nham lảo đảo chạy lên hàng ngàn bậc đá, xông vào điện Lưỡng Nghi, miệng hô "Quân thượng!" Một trung niên nam tử đang khoác cẩm bào cúi đầu viết chữ, nghe thấy tiếng gọi liền khựng tay. Trên bàn gỗ nam mộc khảm kim tuyến, mực vung vãi lên chữ "mệnh" trong câu "Tận nhân sự, thính thiên mệnh", loang ra thành một mảng đen. Nam tử ngẩng đầu, chau mày: "Triệu khanh, chuyện gì mà hô hoán om sòm thế?"
Hắn khí chất ung dung, nhưng đôi mắt hõm sâu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-cuu-vot-ke-si-tinh/2840575/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.