“Thẩm Dự! Thẩm Dự! Ngươi đừng ngủ…” Giọng Tức Mặc Ảnh vang lên bên tai y, càng lúc càng xa. Thẩm Dự chỉ thấy mệt rũ, mí mắt nặng trịch như ngàn cân đè xuống, chẳng thể nào mở ra nổi, kế đó liền ngất lịm, ý thức cũng dần tách rời thân thể.
Đến khi tỉnh lại, cả người y nhẹ như sương, đang lơ lửng giữa không trung.
Lơ lửng giữa không trung??
Thẩm Dự cúi đầu, cuối cùng cũng phát hiện có điều không ổn — y đã rời khỏi x*c th*t, là trạng thái thần hồn xuất khiếu, tùy gió trôi dạt.
Trong lòng rúng động, y cố điều khiển cơ thể và phương hướng, may là tuy không có xúc giác, vị giác hay khứu giác, nhưng vẫn nghe được, thấy rõ được, thần hồn cũng có thể di chuyển theo ý niệm.
Vậy là mình chết rồi sao?
Nhưng trận đồ máu có thể nuốt trọn sinh khí và thần hồn của vạn vật, sao y vẫn còn tồn tại?
Thẩm Dự ngẩng đầu nhìn trời — hắc nhật đã biến mất, mây đen tan đi, bầu trời lại trở về trạng thái mưa bụi lất phất. Màn chắn kết giới màu huyết vụ cũng chẳng thấy đâu. Mang theo nghi hoặc trong lòng, y phiêu du khắp nơi tìm kiếm tung tích.
Cảnh vật nơi đường phố phía trước càng lúc càng quen mắt — chính là nơi y bị dây năng lượng từ hắc nhật đâm trúng, thành thứ sáu bị huyết trận thôn phệ. Toàn bộ thành trì gần như đã hóa thành đống đổ nát, nhưng khác với những nơi trước từng đi qua, nơi này… y lại nghe được tiếng người.
Có tiếng kêu cứu yếu ớt, có tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-cuu-vot-ke-si-tinh/2840590/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.