“Bệ hạ gọi thần có chuyện gì ạ?”
Trong chính điện trang nghiêm của Lưỡng Nghi Điện, quần thần vừa mới lui xuống, chỉ còn quốc quân Đại Ninh đứng dậy, bước chậm đến bên vị đô úy đang quỳ phía dưới điện: “Tiểu Quân, hiện trong điện chỉ còn hai ta, không cần đa lễ.”
“Vâng.” Đô úy Trịnh chầm chậm đứng lên, quốc quân đã bước tới trước mặt, gương mặt vốn nghiêm nghị lúc này lộ ra nét cười nhàn nhạt, nhìn hắn nói: “Trẫm gọi ngươi đến, là muốn lấy thân phận nghĩa huynh mà chúc mừng ngươi — cuối cùng cũng tìm được huynh trưởng thất lạc bấy lâu.”
Đô úy Trịnh khẽ ngẩn người: “Bệ hạ biết cả rồi ạ?”
Rồi lại nghĩ, mấy hôm nay phủ đô úy rộn ràng tiệc mừng ba ngày ba đêm, ngay cả dân đi đường cũng biết hắn đoàn tụ với huynh trưởng, bệ hạ muốn biết cũng chẳng khó.
“Ngươi đúng là vô tình, có huynh rồi là quên luôn nghĩa huynh sao?” Quốc quân đùa cợt hắn.
“Thần đệ nào dám! Chỉ vì mấy hôm nay quốc sự bận rộn quá, nên mới…” Đô úy Trịnh vội vàng giải thích.
“Thôi được rồi.” Quốc quân khoát tay: “Huynh trưởng ngươi không chỉ là người nhà ngươi, mà cũng là quốc sư Đại Ninh ta. Dù công hay tư, trẫm đều nên có chút thành ý. Ngươi về nói với huynh ngươi, mồng ba tháng sau, trẫm sẽ mở yến ở hồ Ngọc Trạch trong cung, mừng hai huynh đệ các ngươi đoàn tụ. Bảo hắn mang theo ân sư cùng đến.”
Sắc mặt Đô úy Trịnh khẽ biến, nhưng vẫn gật đầu nhận lệnh.
Quốc quân bảo hắn truyền lời là có lý do — dù Tức Mặc Ảnh giờ là quốc sư danh nghĩa của Đại Ninh, nhưng ngoại trừ Trịnh Quân có việc trực tiếp tìm đến, ngay cả quốc quân nếu muốn gặp cũng chưa chắc gặp được.
Còn việc mời “ân sư cùng đến”… Trịnh Quân chỉ có thể nghe tai này lọt qua tai kia. Huynh hắn coi trọng Thẩm tiên tôn tới mức ai cũng không xen vào được.
---
Mồng ba tháng sau thoắt đã tới, Tức Mặc Ảnh rất nể mặt mà đúng hẹn đến dự yến.
Quốc quân đặt tiệc tại tiền điện bên hồ Ngọc Trạch, lò đồng thú chạm vàng rực cháy hương trầm, khói thơm lượn lờ, khiến sương tuyết ngoài điện cũng ánh lên lấp lánh như châu ngọc vỡ vụn.
Khác hẳn vẻ đoan chính nghiêm khắc thường ngày, quốc quân Đại Ninh hôm nay thu lại khí thế đế vương, lười biếng tựa bên án ngọc xanh, tay nâng chén rượu ngọc trắng, ngón tay thong thả v**t v*, thần thái nhàn nhã hệt như một buổi tiệc gia đình giản đơn.
Thẩm Mặc Ly khoác trường bào gấm trắng, ngồi nghiêm chỉnh giữa tiệc, dáng vẻ đoan trang còn giống quốc sư hơn cả Tức Mặc Ảnh bên cạnh – người đang mặc áo đen, bên hông đeo ngọc cổ. Y nghiêng đầu nhìn chiếc bình sứ trắng tinh xảo trên bàn, cành mai bên trong mới chớm nở, còn vương chút tuyết lạnh, dưới ánh nến lung linh tựa như thủy tinh ngậm sương.
Nhìn là biết cành mai vừa được hái, sắp đặt rất có tâm.
Ai bày ra, không cần nói cũng rõ.
“Sư tôn thích hồng mai này sao?” Tức Mặc Ảnh nghiêng người, đẩy chén trà pha kỷ tử đến trước mặt Thẩm Mặc Ly, thuận tay chắn đi ánh nhìn lén lút của quốc quân Đại Ninh thỉnh thoảng lại lia về phía y: “Về rồi ta sẽ sai người trồng một vườn ở trước điện. Đến khi nở hoa, sắc đỏ lẫn trắng, chắc cũng đẹp.”
Thẩm Mặc Ly hồi thần, cúi đầu nhìn một loạt món ăn Tức Mặc Ảnh đã gắp chất đầy trước mặt mình: đậu hổ phách hương mai, khoai sơn phủ đường, canh nhân sâm kỷ tử, tổ yến vân tơ… món nào cũng hoặc ngọt ngào hoặc thanh đạm, bất giác dở khóc dở cười: “Ta chỉ thấy hồng mai này tươi tắn, nên nhìn lâu mấy chút, sao lại bày cả đống đồ thế này, ta ăn sao nổi?”
Tức Mặc Ảnh dùng đũa bạc khẽ khuấy chén trà của Thẩm Mặc Ly, ánh nến lay động phản chiếu lên chân mày tuấn tú của hắn sắc đỏ ấm áp. Đã làm yêu tôn mấy năm, nay hắn tỏa ra phong vị thành thục của một nam nhân trưởng thành — trầm lặng, sâu sắc, khí thế uy nghi như rừng già vực sâu.
Vậy mà vị yêu vương hô mưa gọi gió ấy, giờ lại dùng giọng nói đầy ủy khuất, chẳng hợp chút nào với khí chất ngoài hình: “A Ly nhìn trắng mãi nên chán rồi, mới quay sang thích đỏ rực, chẳng trách bữa tiệc nhạt thế này cũng muốn tới.”
Thẩm Mặc Ly: ???
Ta chỉ nhìn có hai mắt thôi mà thành thích rồi? Ta lúc nào nói chán bạch mai??
Không phải vì tiệc này là do vì ngươi nên ta mới chịu đến à??
Nhưng tiểu tổ tông nhà y đã quen lúc nào cũng giở trò làm nũng, Thẩm Mặc Ly đã quá quen, không vạch trần, chỉ bất đắc dĩ nói: “Ta vẫn thích bạch mai.”
Ngừng một chút, lại bổ sung: “Chỉ thích bạch mai.”
Tức Mặc Ảnh hài lòng rồi. Ngay giữa bao người trong điện – có quốc quân, có Trịnh Quân, có cả hàng loạt cung nhân – hết gắp canh nhân sâm đút cho Thẩm Mặc Ly, lại bóc tôm lột cua đút vào miệng y, ăn xong còn không quên đứng dậy lau khóe môi sạch sẽ cho sư tôn nhà mình.
Thẩm Mặc Ly mặt mỏng, tai đỏ bừng lên mà vẫn cố nhịn. Ngẫm thân phận hiện giờ của đệ tử – yêu giới chí tôn, còn là quốc sư Đại Ninh – y cũng chẳng tiện phát tác trước mặt người ngoài. Cuối cùng chỉ đành nhịn tiếp, đợi về rồi tính sổ sau.
Một bữa tiệc huynh đệ đoàn tụ, ăn xong người duy nhất hài lòng chỉ có Tức Mặc Ảnh. Trịnh Quân thì sớm đã ăn no ngán… cẩu lương.
---
Rượu qua ba tuần, trời đã sẩm tối, tuyết ngoài điện càng lúc càng lớn, chỉ có hương mai đỏ trong điện là càng thêm nồng nàn. Mọi người đều uống không ít, quốc quân liền mở lời giữ họ lại nghỉ đêm trong cung. Còn mình vì tửu lượng có hạn nên cáo lui trước.
Không ngờ vừa bước vào điện ngủ đã thấy Tức Mặc Ảnh – người vừa rồi còn nâng chén nói cười trong tiệc – lúc này đang đứng dưới hành lang, dường như đang đợi hắn.
“Quốc sư không uống rượu cùng mọi người, sao giờ lại đến tìm trẫm?” Quốc quân đầu óc mơ hồ, phải vịn tay cung nhân đứng bên mới không loạng choạng, vừa nói vừa phả ra mùi rượu trong đêm lạnh, bốc lên làn hơi trắng lờ mờ.
“Xin bệ hạ cho lui tả hữu, vào điện rồi nói.” Tức Mặc Ảnh lời ít ý nhiều, giọng lạnh nhạt, trong mắt không một tia men say. Dứt lời liền bước vào điện, đứng bên án đợi.
Quốc quân liền khoát tay cho lui hết cung nhân, gắng giữ cơ thể đứng thẳng, đi đến ngồi bên cạnh.
“Đêm khuya thế này ngươi đến phòng trẫm, không sợ Thẩm tiên tôn hiểu lầm à?” Quốc quân ngồi nghiêng người, nói đùa một câu. Nếu lúc tỉnh táo, hắn tuyệt chẳng dám tán nhảm kiểu này với Tức Mặc Ảnh.
Nhắc đến Thẩm Mặc Ly, ánh mắt Tức Mặc Ảnh dịu hẳn, mỉm cười rất đỗi bình thản: “Không đâu.”
Sự tự tin ấy khiến quốc quân thoáng mất tự nhiên.
Ngay sau đó, Tức Mặc Ảnh thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Dạo gần đây phía nam mưa lũ lớn, kinh thành có tiếp nhận không ít thư sinh lưu lạc từ vùng Vũ Thành?”
Quốc quân nghe hắn đột ngột nhắc đến chính sự, bèn chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm: “Không sai. Hôm trước tấu chương cũng có nhắc tới.”
Tức Mặc Ảnh thong thả đi lại trong điện: “Trong nhóm thư sinh ấy, có kẻ dùng hộ tịch giả trà trộn vào dịch quán làm kế toán, thừa lúc tính sổ mà bí mật ghi chép thư tín cơ mật của quan lại.”
“Ý ngươi là…” Quốc quân chau mày: “Có người giả làm thư sinh, thực chất có mưu đồ khác?”
Tức Mặc Ảnh không đáp, chỉ nói tiếp: “Chỉ cần cho hắn cơ hội tiếp cận một vị trọng thần…”
Sắc mặt quốc quân dần nghiêm trọng, men rượu cũng tan đi quá nửa. Tức Mặc Ảnh đi đến cuối điện rồi quay lại, nhìn thẳng vào mắt quốc quân: “Chẳng hạn như Thượng thư bộ Binh. Gần đây ông ta không bị chứng đau đầu hành hạ sao? Nếu lúc này có người tự xưng là danh y có thể chữa lành, lại là một thư sinh tài hoa đầy bụng kinh thư, chẳng phải sẽ khiến ông ta thấy như vớ được bảo vật?”
Sắc mặt quốc quân tái dần, lẩm bẩm: “Nếu kẻ đó từng bước chiếm được lòng tin, trở thành mưu sĩ bên cạnh Thượng thư… thì cơ mật quân sự Đại Ninh chẳng phải chỉ còn cách một bước?”
“Biên cảnh mấy năm nay liên tục bị quấy phá, đánh không lại thì phải nghĩ cách khác.” Tức Mặc Ảnh hời hợt nói, như có thâm ý: “Con đường này… có lẽ bệ hạ hiểu rõ hơn ai hết.”
Sắc mặt quốc quân lúc xanh lúc trắng, cho dù vì sự yên ổn của Đại Ninh, trong khắp thiên hạ cũng chẳng có ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Nhưng Tức Mặc Ảnh tuy trên danh nghĩa chỉ là quốc sư của Đại Ninh, thực chất lại là một tồn tại mà hắn không thể chọc vào.
Nếu năm xưa, sau cái chết của Triệu Nham, Tức Mặc Ảnh không chủ động ngỏ ý nguyện hộ vệ Đại Ninh trăm năm, để an ủi linh hồn người xưa, lại còn đích thân mời Yêu Giới chi tôn ra mặt phong hắn làm quốc sư, thì quốc quân dù có nằm mơ cũng không dám mơ tới chuyện này.
Nặng nhẹ ra sao, quốc quân vẫn phân rõ. Rất nhanh, hắn đè nén tâm tình, chỉ nói vào trọng điểm: “Ngươi yên tâm, trẫm sẽ không để Đại Ninh xuất hiện một Triệu Nham thứ hai, cũng tuyệt đối không bước theo vết xe đổ của Cổ An.”
Nghe nhắc đến Triệu Nham, vẻ mặt lạnh lùng của Tức Mặc Ảnh hơi dịu đi một chút: “Chuyện của Triệu Nham, vẫn phải cảm ơn ngươi, để Tiểu Quân có thể tự tay báo được mối đại thù.”
Quốc quân mỉm cười: “Nó không chỉ là đệ đệ ngươi, mà cũng là nghĩa đệ ta nhìn lớn lên từ nhỏ, chút việc ấy chỉ là thuận tay trả nghĩa.”
Tức Mặc Ảnh khẽ gật đầu. Yêu tộc vốn nổi danh giỏi bói toán. Gần đây, hắn nhận được quẻ tượng do Vu Yêu đưa tới, điềm báo rằng Đại Ninh sắp gặp họa do mật thám trà trộn, vì thế mới quyết định đột ngột đến dự yến này.
Chính sự đã xong, Tức Mặc Ảnh cũng chẳng còn gì muốn nói thêm với quốc quân, liền xoay người bước thẳng ra ngoài điện. Quốc quân nhìn theo bóng lưng hắn, lòng đầy cảm khái, mượn hơi men còn sót, cao giọng gọi với theo:
“Quốc sư có ơn với Đại Ninh, trẫm vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Không biết lần tới tương ngộ sẽ là khi nào, trẫm có thể lại mời quốc sư uống một chén?”
Tức Mặc Ảnh không hề quay đầu, bước chân cũng không dừng lại: “Không cần khách sáo. Ta đã đáp ứng hộ vệ Đại Ninh trăm năm, là có nhân quả. Nếu Đại Ninh gặp nạn, tự khắc ta sẽ xuất hiện. Quốc quân cầu cho ít thấy ta thì hơn!”
Lời quốc quân vừa đến miệng thì nghẹn lại, lại nghe giọng Tức Mặc Ảnh vọng lại từ xa, mang theo lạnh lẽo: “Hậu cung Quốc quân giai lệ vô số, chi bằng hãy nhìn kỹ người bên mình, sinh con đẻ cái cho nhiều, sớm lập thái tử xứng đáng, Đại Ninh mới mong hưng thịnh dài lâu. Nếu còn dám vọng tưởng những thứ không thuộc về mình, thì nên cân nhắc cho kỹ—liệu hậu quả, ngươi có gánh nổi hay không. Lời đã hết, ta mang bức họa đi đây...”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, lại ẩn chứa linh lực. Dù Tức Mặc Ảnh đã rời đi, từng chữ vẫn rõ mồn một đâm thẳng vào tai quốc quân. Chỉ nghe “ong” một tiếng trong đầu, da đầu tê rần.
Kẻ gọi là “người khác”, là ai? Thứ bị “vọng tưởng” kia, rốt cuộc là gì?
Quốc quân hoảng hốt chạy về tận cùng tẩm điện, mở ngăn bí mật, nhìn chiếc hộp trữ vật trống rỗng, lập tức xác nhận:
Yêu Tôn đã phát hiện bí mật hắn che giấu, mang đi bức họa Thẩm Mặc Ly mà hắn cất giấu bấy lâu trong mật thất, cũng để lại lời cảnh cáo cuối cùng.
Gió đêm buốt giá cuốn theo từng hạt tuyết nhỏ quất thẳng vào người hắn, quốc quân rùng mình một cái, mồ hôi lạnh toát ra khắp người, cơn say cũng hoàn toàn tỉnh hẳn.
_
Trước hồ Ngọc Trạch.
Thẩm Mặc Ly thân hình thanh thoát, đứng giữa trời tuyết trắng xóa, tà áo tung bay, mái tóc đen dài quyện gió, hòa lẫn với muôn vàn tinh tuyết rơi như ngọc vỡ, tạo thành bức họa đẹp nhất trong mắt Tức Mặc Ảnh.
Người như tiên giáng trần ấy nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, ánh mắt trong như lưu ly in bóng hắn đang tiến gần.
Y khẽ cười, môi cong dịu dàng, đủ khiến băng tuyết tan chảy:
“A Ảnh, ngươi về rồi à.”
Tức Mặc Ảnh siết chặt bức họa Thẩm Mặc Ly trong tay, lặng lẽ cất vào túi Càn Khôn.
Dù có là bút tích thần họa tinh xảo đến đâu, cũng không bằng được một phần vạn của người thật trước mặt.
A Ly của ta, vô song tuyệt thế.
Hắn chạy tới, nhào vào lòng người đang chờ mình giữa gió tuyết, ôm chặt lấy y, đặt xuống một nụ hôn đầy thương nhớ.
Gió lạnh ngừng thổi, tuyết trời lặng lẽ tan rã.
Cả thế gian chỉ còn dư lại một tiếng thở nhẹ, mang theo muôn vàn dịu dàng, vang lên nơi vành tai người kia:
“A Ly, ta đến tìm người đây.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.