Edit: Pi sà Nguyệt
Beta: Gian phi
Trong người Hậu Khanh có một túi càn khôn. Túi càn khôn chia làm nhiều ngăn, một ngăn đựng tiên thảo, một ngăn cho động vật có da thịt mỏng manh, một ngăn để tiên đan và linh dược, ngăn còn lại là vũ khí và tạp vật.
Ôn Như Thị bị ném vào ngăn tạp vật, chui rúc chung một chỗ với đủ thứ vật phẩm linh tinh.
Nàng ngửi thấy mùi thơm của tiên đan tiên thảo ngay sát vách. Chỉ hận mình chưa tu thành hình người, nếu không nàng thề sẽ gặm sạch toàn bộ tài sản của tên ngốc thiếu gia giáo này. Ôn Như Thị không mảy may tự hỏi liệu hình người của thạch yêu có thể ăn uống hay. Dẫu có phải ăn vào rồi nôn ra nàng cũng cam lòng, không thể để hắn dễ chịu!
Trong lúc Ôn Như Thị tức tối nghĩ cách khiến Hậu Khanh gặp xui xẻo, hắn chia tay thuộc hạ của Hoàng Đế, ngự phong về động phủ của mình.
Nam tử dung mạo tuyệt thế, bạch y trong gió, tóc bạc như tơ, đạp mây đạp gió mà đi. Trên đảo Phù Không, dưới tàng cây Lăng Dao, hai tiểu đồng đang im lặng đợi trước cửa.
Hoa Lăng Dao ba màu hồng, trắng, tím xen vào nhau tung bay trong gió, cảnh đẹp như mộng. Hậu Khanh ung dung thả bước giữa mưa hoa, bước chân chủ tử chưa tới gần, hai tiểu đồng áo xanh đã bước lên đón chào.
Hậu Khanh phất tay áo, giơ tay tỏ ý không cần hành lễ. Hắn vừa đi vừa nói, miệng ngọc vừa cất lời, hình tượng thanh nhã của hắn sụp đổ trong nháy mắt, “Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ke-hoach-cuu-vot-nam-phu/282929/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.